Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ác Lão Bà

Chương 3: Ta trước đánh chết ngươi ½

Chương 3: Ta trước đánh chết ngươi ½




Tống Phúc Quý lập tức gầm lên, “Con mụ đàn bà thối tha! Ngươi khóc nhiều mắt mù sẽ phải tốn tiền điều trị, chỉ biết sinh mấy mặt hàng đòi tiền còn muốn tiêu bạc của Tống gia chúng ta có phải hay không?”

Tống Đoàn Viên nhíu mày, vừa nãy nàng kéo có vẻ hơi nhẹ tay, lẽ ra lên tát sưng miệng của nam nhân này, cái miệng của hắn so với mụ đàn bà đanh đá còn độc ác hơn.

Vương Ngọc Lan không dám khóc nữa, cúi đầu, hai vai không ngừng run rẩy, nức nở.

“Cút đi!” Tống Đoàn Viên quát.

Vương Ngọc Lan ngẩn ra, theo phản xạ liền ôm con xuống giường.

“Con đi đâu vậy?” Tống Đoàn Viên sửng sốt, hỏi.

Vương Ngọc Lan nâng đôi mắt đỏ hoe vì khóc lên: “Nương, con hiện tại liền đi, không ăn cơm của Tống gia nữa, cũng không làm cho nương nhìn thấy mà tức giận ….”

Tống Đoàn Viên nhắm mắt lại, Vương Ngọc Lan này thật đúng là……

“Con vừa mới sinh xong phải ở cữ. Con trai hay con gái chẳng nhẽ đều không phải là họ Tống sao? Tống gia này chẳng nhẽ còn có ngôi vị hoàng đế để kế thừa sao?” Tống Đoàn Viên không vui nói, thấy quần bông của Vương Ngọc Lan đã rách nát đến không che nổi cổ chân, liền đi đến lấy cái chăn bông rách bên cạnh đắp lên cho nàng: “Trời lạnh, đừng để chân bị đông lạnh dễ lưu lại bệnh căn!”

Vương Ngọc Lan ngơ ngẩn nhìn Tống Đoàn Viên, sợ tới mức tay đều run rẩy, nàng vội vàng quỳ xuống dập đầu, “Nương, nương ngàn vạn lần đừng bán con và đứa trẻ đi thanh lâu, con còn không bằng hiện tại liền đâm đầu chết đi……”

Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ lại trước kia Vương Ngọc Lan sợ chân bị lạnh, liền quấn một vòng bông nát ở trên cổ chân, Tống Đoàn Viên ghét bỏ nàng lãng phí, nói là chỉ gái ở thanh lâu mới muốn có da chân non mịn!

“Không bán con đi thanh lâu!” Tống Đoàn Viên thở dài, “Con tuy rằng là con dâu của Tống gia chúng ta, nhưng là cũng là một người độc lập, ta sao có quyền bán con?”

Vương Ngọc Lan ngẩn ra, trước kia Tống Đoàn Viên cũng không phải nói như vậy. Tống Đoàn Viên vẫn luôn nói, Vương Ngọc Lan là Tống gia bỏ ra ba lượng bạc lễ hỏi cưới về, sinh ra là người của Tống gia, chết cũng là quỷ của Tống gia, nàng muốn xử trí như thế nào thì xử!

Ba năm gả vào Tống gia, Vương Ngọc Lan đối với Tống Đoàn Viên nói một làm một, chưa bao giờ dám nói một chữ không.

“Chiêu Đệ……” Tống Đoàn Viên gọi đứa cháu gái lớn của Tống gia đến, tổng cảm thấy cái tên này thật là không dễ gọi, “Được rồi, về sau cháu sửa tên, gọi là Tiếu Tiếu đi, Tống Tiếu Tiếu, về sau mỗi ngày cháu hãy cười nhiều một chút!”

Tống Chiêu Đệ, a không phải, Tống Tiếu Tiếu sửng sốt.

Năm đó, khi Tống tú tài còn sống, muốn đặt tên cho Tống Chiêu Đệ, nhưng nguyên chủ như thế nào cũng đều không cho, nói là con gái không cần, cứ gọi là Chiêu Đệ khá tốt, có nghĩa là mang một đệ đệ tới.

Chỉ là ở Tống gia thôn, bé gái gọi là Tống Chiêu Đệ không có hai mươi cũng có mười tám người.

“Tiếu Tiếu, cháu để ý xem nương của cháu một chút, đừng làm cho nương cháu suy nghĩ lung tung!” Tống Đoàn Viên nói xong, dùng đôi mắt lườm Tống Phúc Quý một cái, “Con, đi theo ta!”

Tống Tiếu Tiếu nhút nhát sợ sệt ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.

Từ lúc Tống Tiếu Tiếu sinh ra, Tống Đoàn Viên chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái, ngay cả ăn cơm cũng bị đuổi tới cửa ăn chung với con gà mái già trong nhà.

Ở trong nhà, địa vị của con gà mái già còn cao hơn so với Tống Tiếu Tiếu, bởi vì gà mái già còn biết đẻ trứng!

Hôm nay bà nội thế nhưng lại đặt cho nàng một cái tên dễ nghe!

Tống Tiếu Tiếu lau những vết máu ở trên giường đất, liền nghe được ngoài sân vang lên tiếng kêu thảm thiết của gà mái.

Tống Tiếu Tiếu hoảng sợ, chạy nhanh đi nhìn.

Con gà mái già này chính là thịt trên đầu quả tim của Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên mỗi ngày đều ăn một quả trứng gà, trước đó vài ngày, gà mái già đi sang nhà thím cách vách ăn vụng đồ, bị thím đánh một phát, Tống Đoàn Viên liền đi mắng mẹ chồng nàng dâu nhà người ta tối mặt tối mũi.

Đúng là Tống Đoàn Viên đang ở trong sân kêu Tống Phúc Quý bắt gà.

Tống Đoàn Viên nghĩ làm cho Vương Ngọc Lan chút thức ăn.

Thời điểm Vương Ngọc Lan gả đến cũng không mập, ở Tống gia làm trâu làm ngựa ba năm, gầy đến chỉ còn lại có một bộ xương cốt.

Làm khó nàng thân mình như vậy vẫn còn có thể sinh được ba đứa con!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch