Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Âm Phủ Thần Thám

Chương 17: Hacker Lão Yêu

Chương 17: Hacker Lão Yêu




Chúng tôi vừa ra khỏi phòng dạy nhạc, Vương Đại Lý liền xán lại gần, căm phẫn nói: "Lão già họ Tần này thật khinh người quá đáng. Tiểu Đào tỷ tỷ đừng lo lắng, cho dù tỷ bị gạch tên khỏi tổ chuyên án, tôi và Tống Dương vẫn sẽ hậu thuẫn cho tỷ."

"Cám ơn hai người." Hoàng Tiểu Đào cười gượng gạo, vừa mới đây là một tổ trưởng chuyên án nhất hô bách ứng, bây giờ lại trở thành anh hùng cô độc không chỗ nương thân, sự tương phản cực lớn này nhất thời chưa chắc bản thân nàng đã chịu được.

"Nhưng tôi có chút không hiểu, một nhân viên pháp y sao lại có quyền lực lớn như vậy? Có thể lãnh đạo tổ chuyên án điều tra, đuổi tỷ tỷ ra? Tôi tưởng nhân viên pháp y chỉ suốt ngày gò bó trong phòng giữ xác thôi, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thích xác chết hơn người sống. Hơn nữa phải thường là những người đẹp lạnh lùng, nữ bác sĩ khoác áo choàng trắng gợi cảm chứ?" Vương Đại Lý mắt lim dim tưởng tượng.

"Đó là hư cấu trong phim ảnh thôi. Thực ra nhân viên pháp y cũng có biên chế, hơn nữa cũn không phải ngày đêm chỉ gò bó trong phòng giữ xác. Bác sĩ pháp y không phải cứ viết báo cáo là xong chuyện, còn phải đi theo cảnh sát, cùng giám định hiện trường, cung cấp những chứng cứ tư pháp, thậm chí ra tòa làm chứng." Tôi giải thích.

Hoàng tiểu Đào thở dài: "Anh cũng biết nhiều đấy.

Tôi cười: "Biết người biết ta mà."

"Tần pháp y cảnh hàm tương đương với Cảnh Giám, cao hơn tôi hai cấp, ở trong đội hình sự có thể ngang hàng với đội trưởng Lâm." Tiểu Đào tiếp.

"Chẳng trách lại oai oách như vậy." Vương Đại Lý gật đầu.

Tôi hỏi: "Đội trưởng Lâm là cấp trên của cô?"

"Đúng."

"Vậy cấp trên của Lâm đội trưởng?"

"Chính là Tổng Đội trưởng đội hình cảnh."

"Trên nữa?"

"Cục trưởng Tôn chứ sao."

"Cục trưởng Tôn là ai?"

"Tôn Hổ, bởi vì tính khí quá nóng nảy, nên sau lưng chúng tôi đều gọi ông ấy là Tôn Lão Hổ." Tiểu Đào tinh nghịch nói.

Nghe tới ba chữ kia, tôi cười phù một tiếng, ba năm không gặp mà Tôn Lão Hổ giờ đã là cục trưởng, xem ra mấy năm gần đây con đường công danh rất thuận lợi. Thấy tôi cười, Hoàng Tiểu Đào thắc mắc, tôi nói: "Không có gì, chỉ là ba tiếng danh tự này nghe hài quá."

Hoàng Tiểu Đào không hiểu, lườm tôi một cái: "Có gì đáng cười đâu."

Sau đó nàng thở dài: "Haiz, cảnh sát ở hiện trường khi nãy nhất định sẽ nói những thứ anh phát hiện được cho lão Tần, đồng nghĩa với lão hắm giữ được tình báo trực tiếp, hơn nữa lão còn mang theo nhiều quân như vậy, nhân lực hùng hậu chắc sẽ phá án trước chúng ta mất."

"Cô vẫn nhất định không chịu tin tôi?" Tôi hỏi.

"Tôi tin anh, nhưng khả năng của anh cũng chỉ là khám nghiệm tử thi mà thôi, chắc gì đã tra được án?" Hoàng Tiểu Đào bĩu môi.

"Là lừa hay là ngựa, cứ kéo nó ra ngoài đi dạo. Không kiểm tra thì làm sao cô khẳng định được?" Tôi đáp.

"Tại sao anh cứ huênh hoang khoác lác như thế, ngộ nhỡ đến lúc không thể cứu vãn thì làm sao?" Hoàng Tiểu Đào nhìn tôi, lo lắng.

"Thực ra vừa nãy khám nghiệm tử thi, tôi đã nắm được một số chi tiết về toàn bộ vụ án, tuy nhiên vẫn cần xác nhận một số điểm mà thôi." Tôi nói.

"Thật sao?" Tiểu Đào hồ hởi nói: "Vậy đôi với việc phá vụ án này, anh có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?"

"Một trăm phần trăm! Cô yên tâm, vụ án này nhất định tôi sẽ phá giúp cô, hơn nữa còn phải phá trước Tần pháp y." Tôi tự tin mỉm cười.

Hoàng Tiểu Đào xúc động: "Hai ta mới gặp nhau có hơn một tiếng, sao anh phải hết mình giúp tôi như vậy, tôi biết cảm tạ anh thế nào mới phải?"

"Ăn một bữa cơm chung đi."

"Cái gì?" Tiểu Đào trợn lớn hai mắt, đoán chừng là nghe không rõ, tưởng tôi đùa bỡn lưu manh nói "Lấy thân báo đáp". Sau đó mới kịp thời phản ứng, lên tiếng: "Được, chờ sau khi phá được vụ án, muốn đi ăn cơm ở quán nào cứ nói, tôi mời."

"Mẹ ôi, tốt quá rồi, tôi muốn ăn McDonald"s, ăn đến vỡ bụng thì thôi." Vương Đại Lý hưng phấn giơ tay lên.

Tôi khinh thường lườm hắn một cái, mức đời sống quanh trường học không cao, McDonal"s cũng coi như là ổn, nhưng nói tới đãi khách, ít nhất cũng phải ăn thịt nướng, hay hải sản gì đó.

Chúng tôi tới ký túc xá của hai nhân chứng, một tấm biển phía trên đề: "Ký túc nữ, nam sinh cấm vào."

Vương Đại Lý lo sợ quản lý ký túc sẽ không cho chúng tôi vào, tôi nói: "Không cần phải lên, ngươi đi hỏi quản lý xem, Phương Phương và Điềm Điềm có ở trong ký túc không là được."

Vương Đại Lý liền chạy đi, lát sau trở lại miệng cằn nhằn mắng: "Mẹ nó, lão Tần kia thật quá nham hiểm, lại cướp nhân chứng của chúng ta đi rồi. Dương tử, ngươi cũng thật là, việc gì lúc trước phải nói trắng ra là đi đâu. Bây giờ thì hay rồi, con đường duy nhất cũng đã bị chặn."

Tôi đột nhiên cười lớn. Hai người kia thấy vậy thì thắc mắc, tôi giải thích: "Tần pháp y này cũng thật là ngu ngốc, thực ra vừa rồi tôi cố ý nói là tới đây, để lão nghĩ rằng hai nữ sinh là nhân chứng quan trọng, quả nhiên lừa được lão."

"Sao lại không quan trọng? Lúc trước hai cô gái ấy khai báo với chúng ta, có rất nhiều điểm không ăn khớp với hiện trường, hiển nhiên là có giấu diếm, rất có thể đó là manh mối quý giá." Hoàng Tiểu Đào suy tư nói.

"Hai cô gái này chẳng có một chút quan trọng nào với vụ án cả, thậm chí có thể nói có cũng được mà không có cũng không sao. Bởi vì họ căn bản không nhìn thấy hiện trường án mạng thực sự. Thứ họ nhìn thấy chỉ là do hung thủ cố ý để họ thấy mà thôi, tìm hai cô ấy chỉ phí thời gian." Tôi đáp.

"Vậy anh tính toán điều tra tới đâu rồi?" Tiểu Đào hỏi.

"Chúng ta tới phòng Đặng Siêu xem xét một chút." Tôi nói.

"Tiểu tử ngươi thật quá gian xảo." Vương Đại Lý vỗ vỗ vai tôi: "Dương tử, vốn nghĩ hàng ngày chúng ta ở chung một phòng, ta đã rất hiểu ngươi, ai ngờ hôm nay qua những chuyện này, ta lại cảm thấy ngươi sâu không thấy đáy, khiến ta với không tới."

Trán tôi nhất thời đen kịt, nói: "Tiểu tử ngươi hôm nay nói chuyện sao lại õng ẹo như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng giống Lão Yêu ư?"

"Không không, làm sao có thể, Lão Yêu tởm lợm như vậy, ta mới không làm bạn với hắn, ta là trai thẳng đích thực đấy." Vương Đại Lý khoát tay lia lịa.

"Hai người đang nói gì vậy?" Hoàng tiểu đào chớp mắt: "Chắc là do tôi công tác trong cảnh sát quá lâu, hoàn toàn không hiểu những ngôn ngữ sinh viên thời nay chăng."

"Không có gì, chúng tôi chỉ đang nói về một người bạn học." Tôi cười.

Lão Yêu là một tên quái dị cùng khóa chúng tôi, hắn rất giỏi về lập trình, phần mềm, là một gã hacker bỉ ổi. Nhưng sự bỉ ổi của hắn không giống người khác, hắn không thích con gái, ngược lại hắn thích soái ca tiểu thịt tươi, điều này làm nam sinh toàn trường đều xa lánh hắn.

Trong những câu chuyện thường ngày của chúng tôi, Lão Yêu đã trở thành một hình tượng đặc thù hay được nhắc tới.

Nói tới Lão Yêu, tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, quay qua Vương Đại Lý: "Đúng, ta cùng tiểu Đào về ký túc, nhờ Lão Yêu giúp một chuyện."

"Cái gì?" Vương Đại Lý giãy nảy như chó bị đạp phải đuôi: "Ta không đi, không đi, ngươi tìm hắn làm cái gì? Lần trước ngươi ngủ không đóng cửa, bị hắn chụp lén khỏa thân, ngươi quên rồi sao?"

Con mẹ nó, thật là chưa đánh đã khai, trước mặt Hoàng Tiểu Đào lại nói ra bí mật xấu hổ của tôi, bao nhiêu công sức tạo dựng hình tượng trong mắt nàng đã sụp đổ trong tích tắc.

Quả nhiên, ánh mắt Tiểu Đào nhìn tôi đã có vẻ khang khác.

"Nói bậy nói bạ, cái gì mà khỏa thân, đơn thuần là hắn bốc phét, làm gì có chuyện đó." Tôi ho khan một cái, nói: "Chuyện này chỉ có Lão Yêu mới giúp được, cho nên ta phải tìm hắn." Nói xong, tôi lôi trong túi ra một cái túi vật chứng, bên trong chứa chiếc điện thoại của người chết.

Hoàng Tiểu Đào kinh hãi: "Này, anh che giấu vật chứng à?"

"Không có, ban nãy khám nghiệm tử thi, bận rộn quá nên không để ý, tiện tay cất thứ này vào túi. Vừa rồi tôi mới nhớ ra. Tôi thề với trời đất là không hề che giấu vật chứng, nếu liên lụy tới cô, bây giờ tôi lập tức trở về giao cho pháp y Tần." Tôi giải thích.

"Thôi khỏi, đây là vật chứng chúng ta phát hiện, không thể nói là che giấu. Không ngờ anh cũng chơi xấu như vậy, thật tôi phải nhìn anh bằng ánh mắt khác." Hoàng Tiểu Đào đột nhiên cười gian xảo.

Tôi thập phần vô tội, thật sự không phải tôi cố ý che giấu, vừa nãy bao nhiêu cảnh sát đứng đó, còn có thêm Tần pháp y miệng lưỡi sắc bén, tôi thì chẳng phải chuyên gia ảo thuật, làm sao có thể giấu điện thoại này đi mà không ai phát hiện.

Vương Đại Lý ngao ngán hỏi: "Ngươi muốn tìm Lão Yêu nhờ hắn mở khóa điện thoại này?"

"Không đơn giản là mở khóa, điện thoại này chắc hẳn là của chính Đặng Siêu, ta muốn xem có gì bị mã hóa bên trong không, như là tài liệu bị xóa,.., có lẽ đó sẽ là manh mối quan trọng để phá án, ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có Lão Yêu hacker vô địch mới có thể giúp."

Vương Đại Lý cầm cái điện thoại trên tay, thở dài nói: "Đã là bằng hữu, con mẹ nó bằng bất cứ giá nào ta cũng giúp ngươi, cho dù có mất đi trinh tiết."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch