Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Âm Phủ Thần Thám

Chương 27: Bản sonate ánh trăng cuối cùng

Chương 27: Bản sonate ánh trăng cuối cùng




"Cái gì?" Vương Đại Lý khiếp đảm hét lên: "Chúng ta mau đi thôi, bị ma nữ kia ám ảnh là không xong đâu."

"Học tỷ sẽ không ám ảnh chúng ta đâu. Ta chỉ về đốt cho tỷ chút tiền vàng, khấn vài câu, ngươi có đi không?" Tôi nói.

Vương Đại Lý đắn đo một hồi, thấy tôi và Tiểu Đào bước đi, vội kêu: "Chờ ta với." Rồi lẽo đẽo chạy theo.

Tiếng đàn ai oán vẫn vang lên trong phòng dạy nhạc, khi chúng tôi lên tới lầu ba, Vương Đại Lý bám riết lấy cánh tay tôi, ngay cả Hoàng Tiểu Đào cũng có chút e dè: "Tống Dương, ma quỷ không có ý thức, sẽ không ám vào chúng ta chứ?"

"Ma là người đã chết, còn người là ma chưa chết. Chúng ta thường lịch sự khi gặp người lạ, nhưng vừa thấy ma quỷ là la hét um sùm, cô nói nó có thể không phật lòng sao? Tóm lại, đỗi xử với người ra sao thì nên đối xử với ma như thế, vậy ma mới kính ngươi." Tôi nhàn nhạt giải thích.

"Cũng có lý, nhưng ta vẫn sợ lắm." Vương Đại Lý run rẩy nói.

"Thật khiến người khác coi thường. Tỷ tỷ đây muốn gửi cho ngươi nghe một bài hát của Châu Kiệt Luân." Hoàng Tiểu Đào cười.

"Bài gì?" Vương Đại Lý hỏi.

"What kind of man - Loại đàn ông gì vậy." Hoàng Tiểu Đào phì cười.

Chúng tôi tới gian phòng học nhạc, dưới ánh trăng một cái bóng nửa trong suốt đang ngồi trước đàn dương cầm; cánh tay trắng bệch đầy vết nứt liến thoắng lướt trên dãy phím đán trắng đen. Bản sonate ánh trăng vang lên u oán da diết, mái tóc dài xõa bay chập chờn trong không trung, tạo nên một cảnh thê lương.

Tôi đang định bước vào, Vương Đại Lý liền tóm chặt cánh tay tôi: "Đừng, phá ngang buổi trình diễn sẽ bị dây đàn giết chết đấy."

"Tin đồn nhảm!" Tôi hất tay hắn ra.

"Chẳng phải tối hôm qua, hai nữ sinh kia tận mắt nhìn thấy..." Vương Đại Lý ấp úng nói.

Tôi chỉ chỉ lên bốn cái quạt trần, mặc dù chưa leo lên xác minh, nhưng tôi cũng đoán được, làm thế nào Đặng Siêu tạo ra được cảnh đó.

Tôi nói: "Đặng Siêu đã mua một mớ dây đàn, dài ngắn khác nhau cột vào cánh quạt trần. Sau đoa bật quạt, lập tức sẽ hiện ra một màn dây đàn bay tứ tung trong phòng.

"Mẹ ơi, chỉ đơn giản như vậy ư? Sao ta không nghĩ tới nhỉ." Vương Đại Lý dậm chân.

Đi tới gần ma nữ khoảng năm bước chân thì tôi dừng lại, dương khí của ba người nếu áp sát sẽ chọc giận nó. Sau đó đứng lặng im chờ cho bản nhạc kết thúc, ma nữ nắm tay lại buông xuống, cách một tiếng, bàn phím tự động đóng lại.

Tôi nhẹ giọng nói: "Hạ Mạt học tỷ."

Ma nữ từ từ quay mặt lại, vẫn một bộ mặt trắng bệch nhìn tôi. Vương Đại Lý sợ quá nhảy ra sau lưng tôi, Hoàng Tiểu Đào cũng không nhịn được mà nín thở đứng im.

Bị đôi mắt trắng dã không có đồng tử nhìn chằm chằm, tôi cũng thấy ớn lạnh, cố gắng trấn tĩnh nói: "Tỷ ở đây đã hơn mười năm rồi, người mà tỷ chờ đợi cũng đã không còn ở đây nữa, mau đi đầu thai đi."

Nói xong tôi lấy giấy vàng ra đốt, lần này cháy rất thuận lợi.

"Những giấy vàng này coi như là tiễn chân tỷ."

Giấy vàng trong tay tôi dần dần cháy hết, biến thành màu xám, sau đó bị một luồng âm phong cuốn đi, bóng ma Hạ Mạt cũng dần dần tan biến.

"Cô ta đi thật rồi sao?" Hoàng Tiểu Đào hỏi.

"Đại khái là như vậy." Tôi đáp.

Nhưng vừa dứt lời, đột nhiên Vương Đại Lý ngã lăn ra đất, toàn thân co quắp, mép sùi bọt trắng. Tôi hoảng hốt, vội ngồi xuống xoa bóp, ấn huyệt nhân trung, lúc này bỗng mắt hắn mở trừng trừng, từ từ ngồi dậy.

"Đại Lý, ngươi có làm sao không?"

Tôi chợt phát hiện hắn có hành động rất lạ lẫm, liền cùng Hoàng Tiểu Đào lùi một bước về phía sau.

Đột nhiên trong cổ họng Vương Đại Lý phát ra một giọng nữ chói tai: "Ta rõ ràng yêu hắn như vậy, rõ ràng coi hắn là tất cả, tại sao hắn lại muốn giết ta? Ta chờ ở nơi này thật là khổ sở!"

Hoàng Tiểu Đào bị dọa đến ngây người, tôi cũng rất khẩn trương, giải thích: "Hạ Mạt...học tỷ, tình yêu vốn không phải sự mua bán công bằng, tỷ cho người khác bao nhiêu, không có nghĩa tỷ sẽ được nhận lại bấy nhiêu."

Vương Đại Lý đột ngột đạp chân xuống đất một tiếng rầm: "Nhưng là ta yêu hắn! Ta quá chú tâm yêu thương hắn, hắn lại nói mình bị kìm kẹp, rất khổ sở, còn giết ta, tách rời thi thể ta, nhét ta vào trong đàn dương cầm. Ta chỉ muốn có một tình yêu đơn giản chân thành, tại sao ông trời lại không công bằng với ta như vậy?"

"Sở dĩ hắn thống khổ, bởi vì chính tỷ cho hắn quá nhiều, khiến hắn cảm thấy ngột ngạt." Tôi khuyên nhủ.

Vương Đại Lý hung hăng lườm tôi, nghiến răng kèn kẹt: "Ngay cả ngươi cũng nói như vậy. Đàn ông các ngươi chẳng có ai tốt đẹp, tất cả đều là loại bạc tình bạc nghĩa. Ta muốn giết sạch lũ đàn ông các ngươi."

Tôi bị dọa tới ướt đẫm mồ hôi, giờ Hạ Mạt nhập vào thể xác Vương Đại Lý, hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết tôi.

Cô ta chấp niệm quá sâu, không thể nào dùng vài ba câu mà hóa giải được. Đúng lúc này Hoàng Tiểu Đào từ từ tiến tới, tôi nhỏ giọng nói: "Đừng lại gần."

Ma nữ này lục thân bất nhận, hiện giờ rất có thể sẽ đại khai sát giới. Nhưng thấy Tiểu Đào đi tới, nữ quỷ không động đậy. Hoàng Tiểu Đào từ từ đến gần sau đó giang hai tay ra, ôm Vương Đại Lý vào ngực.

"Muội biết tỷ rất khổ, từ nhỏ tới lớn đã thiếu thốn tình thương, rốt cuộc cũng có người chịu yêu thương tỷ, cho nên tỷ mới cố sức nắm chặt, kết quả hắn lại phụ bạc tỷ, tỷ thật đáng thương, đáng thương." Vừa nói, hàng hàng nước mắt của Tiểu Đào nóng hổi rơi xuống.

Hoàng Tiểu Đào vỗ nhè nhẹ lưng của Đại Lý: "Tên đàn ông phụ bạc kia đã chết, tỷ mau đi đầu thai đi. Tìm một gia đình ấm áp mà gửi thân, có được tình cảm, sự yêu thương đáng được hưởng, là phụ nữ phải kiên cường một chút, thông minh một chút. Nơi này không thích hợp để tỷ vương vấn, nhớ kỹ một câu, trước khi gặp người thích hợp phải tìm hiểu kỹ, đừng để bản thân thất vọng."

Vương Đại Lý khóc rống lên: "Nhưng ta không quên được hắn."

Hoàng Tiểu Đào mắng: "Phi, hắn chỉ là đồ cặn bã, thứ bại hoại. Hắn không xứng với tỷ, hoàn toàn không xứng. Tỷ thông minh xinh đẹp như vậy, đã hiền thục, lại là hoa khôi, kiếp này đã nếm đủ khổ sở, muội tin kiếp sau nhất định tỷ sẽ tìm được người tốt hơn."

Vương Đại Lý òa lên khóc tu tu, con ngươi đảo một vòng rồi ngã xuống ngất đi.

Hoàng Tiểu Đào đỡ hắn, nhẹ nhàng đặt xuống đất, lau nước mắt đắc ý nói: "Thế nào, năng lực thương thuyết của tôi có được không?"

Tôi thiếu chút nữa thì phun ra máu: "Mẹ ơi, thì ra là cô giả khóc à?"

"Không điểm thêm vài giọt nước mắt, làm sao đủ sức thuyết phục?" Nàng lau nốt nước mắt, lệ tuyến có thể tùy ý thu phóng, tôi thật bái phục: "Về phương diện này anh quá kém cỏi, ai lại đi nói phải trái với phụ nữ, liệu phụ nữ sẽ chịu nói phải trái với anh sao?"

"Thụ giáo thụ giáo." Tôi xấu hổ gật đầu.

Đúng lúc này Vương Đại Lý đột nhiên hít một hơi dài, ngồi bật dậy, mặt ngơ ngác hỏi: "Vừa có chuyện gì xảy ra, sao ta lại nằm dưới đất?"

Nếu nói cho hắn biết hắn vừa bị ma nhập, có khi lại hù hắn ngất đi lần nữa, vì vậy tôi và Hoàng Tiểu Đào nháy nhau giữ kín, chỉ nói là hắn bị ngất.

Vương Đại Lý lúng túng gãi đầu cười ngây ngô: "Ma nữ đâu?"

"Được chúng ta khuyên nhủ, đã đi đầu thai rồi."

"Lợi hại. Tống Dương ngươi hai giới âm dương đều có tài, ngươi sắp vượt qua Bao thanh thiên rồi." Vương Đại Lý giơ ngón tay cái tán thưởng.

Hoàng Tiểu Đào liếc tôi một cái, nhưng rốt cuộc vẫn không vạch trần, công lao này tôi chiếm quả thực rất ái ngại.

Vương Đại Lý thúc giục nói mau đi nhanh lên, tôi bảo chờ một chút, sau đó lấy ra hai xấp tiền vàng, đốt.

Hai người thắc mắc hỏi tôi sao lại phải hóa vàng mã. Tôi nói: "Một xấp này là cho Mã Bảo Bảo, xấp còn lại cho Trương Khải, hai người đã khuất. Thân là một Ngỗ Tác, tôi đã đụng chạm đến thi thể của họ, là bất kính với họ, cho nên muốn bồi thường một chút nho nhỏ."

Tôi phất tay một cái, hướng bên ngoài cửa sổ nói: "Hai vị, mau đi đầu thai đi, oan khuất của hai ngươi, ta đã rửa sạch, không có gì phải lưu luyến nữa."

Ánh trăng sáng gương, một luồng gió nhỏ cuốn lấy đám tro tàn, phiêu phiêu đãng đãng bay ra ngoài cửa sổ...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch