Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Âm Phủ Thần Thám

Chương 39: Bạch Dạ

Chương 39: Bạch Dạ




Kinh thánh nói rằng, sau khi a đam và e va ăn trộm trái cấm, họ sinh được hai người con là Cain và Abel. Cain chịu trách nhiệm trồng trọt, còn Abel thì chăn nuôi.

Một lần, khi hai anh em làm lễ tế trời, Cain chỉ mang ra một ít rau cải làm tế phẩm, còn Abel lại mang ra hẳn một con dê con. Thượng Đế rất thích tế phẩm của Abel, khiến Cain ghen tức, dùng đá đập chết em trai Abel của mình.

Tất cả những việc này không qua được mắt của thượng đế, ngài kêu Cain đến trước mặt, hỏi Abel đã đi đâu?

Cain nói dối rằng không biết, khiến thượng đế rất tức giận, liền hạ một lời nguyền làm con cháu của Cain đời đời bị lưu đày, vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh mặt trời.

Có vài người nghiên cứu thần học cho rằng, sau đó Cain bị đuổi khỏi vườn địa đàng, trở thành quái vật hút máu người. Con cháu đời sau của hắn cũng chỉ sống trong pháo đài cổ tăm tối, mỗi khi xuất hiện liền làm dấy lên truyền thuyết về ma cà rồng ở Châu Âu.

"Mẹ nó, cả kinh thánh ngươi cũng đọc rồi à?" Vương Đại Lý nói.

Tôi lắc đầu: "Ta chưa đọc kinh thánh, đoạn truyền thuyết này là ta đọc ở một sách khác."

Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: "Thật thú vị, nơi thờ phụng thượng đế lại sinh ra một tên ma cà rồng hút máu, thật quá châm chọc."

Bác gái nói: "Tiểu thư cảnh sát, không nên nói như vậy, có ánh sáng thì ắt phải có bóng tối. Thượng đế và ma quỷ giống như hai mặt của đồng xu, huống chi đứa bé cũng đã được viện trưởng cảm hóa."

"Tiểu tử đó chưa được cảm hóa đâu, mấy ngày trước hắn mới hút hết sạch máu của một cô gái." Vương Đại Lý mồm miệng láu táu nói ra, Hoàng Tiểu Đào lườm hắn một cái. Bác gái kinh ngạc nói: "Chuyện này là thật ư?"

Hoàng Tiểu Đào chẳng còn cách nào khác đành ấp úng: "Vụ án này trước mắt chúng tôi còn đang điều tra, hung thủ là ai chưa xác định được."

Bác gái lấy tay ra dấu chữ thập, lẩm bẩm nói: "Xin chúa tha tội cho hắn."

Bác gái dẫn chúng tôi tới một phòng làm việc, gõ cửa một cái, bên trong có giọng đàn ông truyền tới: "Mời vào."

Bác gái đẩy cửa ra nói: "Viện trưởng, mấy người này là cảnh sát hình sự, bọn họ tới điều tra một chút chuyện."

Đối diện cửa ra vào là một cái bàn làm việc, ngồi sau bàn là một người đàn ông chừng năm sáu mươi tuổi, mái tóc đã bạc trắng, đeo cặp kính dày cộm đang lạch cạch gõ chữ. Trên bàn làm việc bày rất nhiều sách, đa số là kinh thánh.

Viện trưởng đứng dậy chào hỏi: "Phòng bừa bộn quá, các vị tùy tiện ngồi. Nhâm má má, má đi rót mấy ly trà mời khách."

Vương Đại Lý không biết nghe được cái gì, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Dung ma ma?"

Tôi huých hắn một cái, ra hiệu hắn chớ nói bậy bạ, má má trong cách gọi nữ tu sĩ, với ma ma trong hoàn châu cách cách là hoàn toàn khác nhau.

Hoàng Tiểu Đào ngắn gọn nói rõ mục đích tới đây, viện trưởng gật đầu nói: "Đứa nhỏ mà cô nói, ta thật sự có ấn tượng. Hắn tên là Bạch Dạ, thực ra cái tên này là ta đặt cho nó, Bạch là màu da của nó, còn Dạ là chỉ sở thích sống trong bóng tối. Bạch Dạ này thân thế rất đáng thương, nghe nói mẹ nó là một gái làng chơi, nhưng lúc đó nó còn quá nhỏ, không nhớ rõ hình dáng cũng như tướng mạo của mẹ mình. Mẹ nó vứt bỏ nó, đương nhiên một thời gian dài nó rất buồn, không chịu chơi đùa với những đứa trẻ khác."

"Gái làng chơi?" Hoàng Tiểu Đào hơi giật mình.

Xem ra Bạch Dạ chọn gái làng chơi để xuống tay là có nguyên nhân.

"Viện trưởng, ngài có biết sau đó Bạch Dạ đi đâu không?" Tôi hỏi.

Viện trưởng lắc đầu: "Không biết, sau khi hắn bỏ đi, hoàn toàn không có tin tức, lúc đó ta rất lo lắng, còn cho người đi tìm."

Tôi hỏi tiếp: "Sau khi ra khỏi cô nhi viện, bọn trẻ sẽ sống bằng nghề gì?"

Viện trưởng đáp: "Chúng ta dạy cho bọn trẻ một số kiến thức căn bản, tương đương với chín năm giáo dục bắt buộc, để sau này lớn lên chúng cũng có cái nghề trong tay có thể nuôi chính mình. Dĩ nhiên cũng có một số đứa sau khi lớn thì tình nguyện ở lại hầu hạ đức chúa trời."

Tôi để ý phòng làm việc của viện trưởng khá đơn sơ, khen ngợi một câu: "Ngài lập ra cô nhi viện này, thực là tạo phúc cho đời."

Viện trưởng cười nói: "Quá khen, quá khen. Thật không dám giấu diếm, lúc còn bé ta cũng là trẻ mồ côi, chính nhờ ơn của đức chúa ta mới sống sót, cho nên ta nguyện cả đời hồi báo Ngài. Khi mới thành lập, mấy năm đầu quả là khó khăn chật vật, sau đó đã dần tốt hơn, có tiền của chính phủ tài trợ, có trợ cấp của xã hội, còn có một số người trưởng thành từ cô nhi viện thường xuyên gửi tiền về giúp đỡ."

Chúng tôi cảm ơn một tiếng, cũng không uống trà, liền chuẩn bị cáo từ. Trước khi đi, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi viện trưởng: "Phải rồi, gần đây ngài có gặp Bạch Dạ không?"

Lúc hỏi câu này, tôi dùng động u chi đồng để đánh giá phản ứng của viện trưởng. Viện trưởng hơi ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh trả lời: "Không có."

"Được, cảm ơn ngài." Tôi gật đầu

Sau khi ra khỏi cửa, Tiểu Đào hỏi tôi: "Sao anh có thể đoán được là ở cô nhi viện sẽ có manh mối?"

"Cũng không phải đoán được, chỉ là tôi đang tự đánh cược."

"Đánh cược?" Tiểu Đào nghi ngờ.

"Bạch Dạ tướng mạo cổ quái, lại có sở thích hút máu, nhà ai mà sinh ra đứa con như vậy, cha mẹ không hoảng sợ mới là lạ. Cho nên tôi đoán có hai khả năng, một là cha mẹ hắn sẽ dẫn hắn đi những bệnh viện lớn để tìm thuốc chữa, hai chính là dứt khoát vứt bỏ hắn." Tôi giải thích.

"Cho nên anh nghĩ nếu bệnh viện kia không có manh mối, thì ắt là cô nhi viện sẽ có?" Hoàng Tiểu Đào chợt hiểu ra.

"Đúng vậy."

Rời khỏi cô nhi viện, trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại phản ứng của viện trưởng hồi nãy. Một người nếu nói dối, sẽ có một số cử chỉ khó bị phát hiện, tâm lý học gọi là tiểu phản ứng, ví như lông mày nhướn lên, mắt không tập trung, môi mấp máy.

Ban nãy khi hỏi viện trưởng, tôi đúng là thấy ông ấy có một số biểu hiện khác thường, không biết là đang nói dối, hay là hoảng sợ trước đôi mắt đột ngột biến đổi của tôi, vì tôi chưa dùng thuật này bao giờ.

Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào trong viện, Tiểu Đào hỏi tôi: "Tống Dương, anh sao vậy?"

"Đi, chúng ta làm một trắc nghiệm nhỏ."

Nói xong, tôi đột nhiên phát động "động u chi đồng" khiến hai người giật mình, Vương Đại Lý hỏi: "Dương Tử, sao đồng tử của ngươi lại biến đổi, có phải ngươi biết ma thuật gì hay không?"

"Đại Lý, một tuần nay ngươi có đánh máy bay (đả phi cơ = tự sướng, quay tay) không?"

Vương Đại Lý kinh ngạc trợn to hai mắt: "Hỏi cái này làm gì?"

"Có hay không có?" Tôi thúc ép.

"Không có, ta sao có thể làm loại chuyện hạ lưu này?"

Tôi thu hồi Động u chi đồng: "Ngươi nói dối."

Vương Đại Lý đỏ bừng mặt, tự sướng cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, nhưng nói ra trước mặt Tiểu Đào thì quá ê chề, hắn như đưa đám nói: "Tống Dương, đừng trêu ta, sao cứ phải vạch trần ta vậy?"

"Xin lỗi, chút nữa ta mời ngươi đi ăn kem."

Tôi giải thích, vừa rồi là tôi làm trắc nghiệm nhỏ về việc nói dối của con người, Vương Đại Lý thì phản ứng khoa trương, viện trưởng thì lại bình tĩnh, nhưng cả hai giống nhau ở mấy biểu hiện như lỗ mũi hơi nở, đồng tử co rút, tai hơi đỏ, những phản ứng này chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng không thoát khỏi động u chi đồng.

Thông qua trắc nghiệm này, tôi khẳng định viện trưởng đã nói dối, gần đây nhất định ông ta có gặp Bạch Dạ.

Hoàng Tiểu Đào sợ hãi: "Tôi đã nói rồi, người càng nghiêm trang đạo mạo càng không đáng tin. Tống Dương, anh có muốn tôi xin lệnh tạm giữ, để tra hỏi rõ ràng không?"

"Tôi thấy cũng không có ý nghĩa lắm, nếu ông ta đã muốn giấu thì sẽ không nói, hớn nữa chúng ta cũng không có bằng chứng. Tôi đề nghị phái vài cảnh sát theo dõi ông ta, tạm thời chưa thể đánh rắn động cỏ." Tôi suy nghĩ nói.

"Được, quyết định vậy đi." Hoàng Tiểu Đào đột nhiên hỏi thêm: "À phải rồi, vừa nãy các anh nói "đả phi cơ" nghĩa là gì?"

"Nghĩa là..." Tôi phân vân không biết trả lời thế nào, Hoàng Tiểu Đào sao cả vấn đề này cũng không biết? Làm tôi có hơi giật mình, nhưng cũng không có gì lạ, nếu không chơi với con trai, nữ sinh bình thường cũng sẽ không nghe mấy từ này.

"Một trò chơi, một trò chơi mới nhất vừa được phát hành." Vương Đại Lý vội giải thích: "Nam sinh chúng tôi ai cũng thích chơi."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch