Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Âm Phủ Thần Thám

Chương 41: Mực ảnh - tuyệt kỹ Tống Gia

Chương 41: Mực ảnh - tuyệt kỹ Tống Gia




Thể chất Bạch Dạ đặc biệt, chỉ có thể hấp thu dinh dưỡng từ máu tươi, "vết nhơ" của hắn bị nữ tu sĩ phát hiện, sau đó mọi người đều coi hắn là con của ác ma.

Viện trưởng, vì để hắn có thể tiếp tục ở lại chỗ này, hai người chắc hẳn đã có giao kèo, chỉ cần Bạch Dạ không cắn người, viện trưởng sẽ lén dùng máu động vật để nuôi hắn. Mặc dù máu động vật dinh dưỡng không bằng máu người, nhưng chí ít cũng khiến hắn không bị chết đói.

Sau khi Bạch Dạ khôn lớn, đi khỏi cô nhi viện, ẩn náu mấy năm rồi bắt đầu tìm gái làng chơi báo thù. Theo tôi thì trong lòng của hắn cũng chẳng biết ơn viện trưởng là mấy, ngược lại còn oán hận, oán hận lão đã sinh ra mình, oán hận lão đã ban cho hắn một tuổi thơ bi thản, nhưng với viện trưởng thì lại luôn áy náy về đứa con mình.

Điều này khiến lão trở thành đồng phạm của Bạch Dạ, cũng thay hắn xóa dấu vết, mục đích để Bạch Dạ không bị cảnh sát để mắt tới.

Những điều trên cũng chỉ là suy đoán của tôi, nhưng tôi tin chân tướng phái đúng tới tám chín phần mười. Nghe tôi phân tích hết, Hoang Tiểu Đào nghiến răng nói: "Bất luận hai cha con này là thứ gì, nhất định chúng ta phải bắt chúng về quy án."

Chỉ một lúc sau, Vương Nguyên Thạch đã đem những thứ tôi cần về. Tôi lấy một chậu nước rửa mặt, dùng kéo cắt lấy túi mực của con mực, nhỏ vào, sau đó đổ dầu lanh vào khuấy đều, tạo thành một hỗn hợp.

Vương Đại Lý tò mò nói: "Chẳng phải trên bàn đã có mực nước sao, còn phải mua con mực về làm gì?"

Tôi trả lời: "Ngươi không biết gì sao? Con mực là một vị thuốc đông y cổ xưa, trong cuốn "bản thảo cương mục" có ghi chép, mực của con mực này có hai đặc tính, thứ nhất là nhẹ, không làm hỏng hình dáng của tàn tro; thứ hai là bên trong có phốt pho, gặp không khí có thể phát sáng.

"Phát sáng?" Vương Đại Lý trợn tròn mắt.

Tôi mượn tiểu Chu cái xi lanh, hút một chút hỗn hợp vừa pha, sau đó bảo hắn chuẩn bị máy ảnh, điều chỉnh độ sáng đến mức cao nhất, cuối cùng bảo cảnh sát tắt toàn bộ đèn trong phòng.

Sau khi đèn tắt ngoài cửa sổ vẫn còn chút ánh sáng leo lắt chiếu vào, tôi liền kéo nốt rèm cửa lại, cả căn phòng tối đen như mực.

"Tối quá, anh có cần đèn pin không?" Tiểu Đào hỏi.

"Không cần, tôi nhìn được." Tôi phát động "Động U chi đồng" mọi thứ trong phòng thu hết vào tầm mắt.

Tiểu Chu nói: "Nhưng ta không nhìn thấy gì."

Tôi kéo tiểu Chu ra một chỗ, bảo hắn giơ sẵn máy ảnh lên, đợi lát nữa tôi kêu chụp, thì bật đèn flash. Sau đó tôi đem xi lanh mực nhỏ vào tàn tro, chờ khoảng mười giây, bên trên đám tro từ từ hiện ra một số chữ viết sáng lên, mọi người đều thốt lên, tôi la: "Chụp nhanh, nó chỉ có thể duy trì một lát."

Tiểu Chu vội bật flash, tách mấy cái chụp liền. Sau đó tôi bảo mọi người bật dèn lên.

Tiểu Chu dùng máy ảnh kỹ thuật số, hắn kiểm tra qua ảnh chụp, hiệu quả rất tốt, vì thế liền bảo người của tổ kỹ thuật tới, kéo mấy bức ảnh vào trong máy tính, sau đó dùng Photoshop gắn những mảnh rời rạc lại với nhau. Cuối cùng, một hàng chữ hiện ra: "Số 48 Đường Nam Sắc"

Hoàng Tiểu Đào kích động nói: "Khả năng đây chính là địa điểm tối nay bọn chúng gây án, Tiểu Từ ngươi dẫn theo vài người ở lại canh chừng, những người khác đi theo ta!"

Đoàn người chúng tôi hỏa tốc chạy tới 48 Đường Nam Sắc, đây là một khu nhà cao tầng, Hoàng Tiểu Đào định đi gõ cửa từng nhà, tôi nói như thế không được, sẽ kinh động tới hung thủ, vì vậy bảo tiểu Chu lấy đèn tử ngoại ra.

Tôi đưa đèn tử ngoại cho Vương Đại Lý cầm, chỉ hắn cách sử dụng, sau đó bảo hắn giơ lên thật cao chiếu xuống. Còn tôi lấy ô đỏ (hồng ô) trong balo, mở ra, từ từ xoay tròn, ánh sáng tử ngoại xuyên qua chiếc ô xuống đất, mấy dấu chân xộc xệch hiện lên.

"Cái ô này không chỉ dùng để nghiệm thi thôi à?" Tiểu Đào hiếu kỳ hỏi.

"Đâu chỉ mỗi nghiệm thi, nhiều chức năng lắm." Tôi đáp.

"Quá lợi hại, có thời gian ta sẽ bảo tổ kỹ thuật chế mỗi người một cái." Tiểu Chu hâm mộ nói.

Tôi nghĩ thầm, chuyện này e là không được, thứ nhất là chế cái ô này rất mất thời gian, hơn nữa phương pháp điều chế là tuyệt học gia truyền của Tống gia, tôi không thể tiết lộ.

Lượng dân cư đi lên lầu rất lớn, dấu chân vô cùng hỗn loạn, Hoàng Tiểu Đào ngao ngán nhìn: "Cái nào mới là của hung thủ?"

Tôi quan sát một chút, chỉ một đôi trong đó nói: "Cái này, chân trái đậm, chân phải nhạt, khả năng là của viện trưởng."

Chúng tôi lần theo dấu chân này tới tận lầu bốn thì biến mất ở sau một cửa phòng. Tôi định mở khóa thì Tiểu Đào đã một cước đạp tung, rút súng xông vào, những người khác cũng theo sát sau lưng.

Mọi người lục tung căn nhà, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng Tiểu Đào thét chói tau, sau đó là một loạt âm thanh rầm rầm. Chỉ thấy vô số dơi đen bay túa ra từ trong cửa, khiến tôi và Vương Đại Lý giật mình.

"Tống Dương, chúng ta tới chậm một bước rồi." Tiếng Tiểu Đào truyền ra.

Tôi đi vào trong phòng ngủ, phát hiện trên giường là một thi thể phụ nữ, mặc một bộ váy Hoa Dương, da thịt trắng bệch như tờ giấy, trên cổ có hai lỗ máu giống y hệt nạn nhân trước.

Trên trần nhà bám rất nhiều dơi, mặc dù vừa mới bị cảnh sát ập vào dọa bay đi không ít, nhưng số lượng vẫn còn nhiều.

Những con dơi kia thật giống như sư giả địa ngục, đen kịt một mảng, thỉnh thoảng lay động một cái, đôi mắt ti hí phát ra ánh sáng xanh quỷ dị, ai mắc chứng trypophobia nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ sợ tới nhũn cả người.

Tôi nhất thời có chút hối hận, nếu như phát hiện viện trưởng là đồng phạm sớm hơn, cô gái này có lẽ đã không phải chết.

Nhưng thi thể thì vẫn phải khám nghiệm, tôi bảo Hoàng Tiểu Đào: "Tôi với Vương Đại Ký ở lại đây, cô và mọi người đi điều tra xung quanh."

"Chỉ hai người ở đây liệu có ổn không?" Tiểu Đào không yên tâm nói.

"Không sao, hung thủ sẽ không về đây đâu." Tôi đáp.

"Nhưng những con dơi này..." Tiểu Đào ngước mắt lên trần nhà.

"Chỉ là dơi bình thương thôi, không hại người." Tôi chẳng thèm để ý.

"Được rồi, để tôi cắt cử Vương Nguyên Thạch bảo vệ hai người." Nói xong, Hoàng Tiểu Đào liền dẫn những cảnh sát khác ra ngoài, tổ kỹ thuật bắt đầu thu thập vật chứng. Tôi vén tay áo lên, đeo găng tay vào, kiểm tra sơ qua thi thể, lắng nghe một chút cốt âm, đoán chừng thời gian tử vong khoảng hai trên dưới hai tiếng trước.

Mặc dù biết khả năng lần này cũng chẳng có thêm manh mối gì lớn, nhưng nghiệm thì vẫn phải nghiệm. Tôi bảo Đại Lý lấy giấy Tuyên và dầu sơn trà trong balo ra, vẫn sử dụng Du chỉ phúc nghiệm pháp để lấy dấu tay.

Vương Đại Lý nói: "Sao không trực tiếp dùng cái ô thần của ngươi?"

"Nghiệm thi thì phải nhập gia tùy tục, cũng không phải một phương pháp lần nào cũng có tác dụng." Tôi giải thích.

Kết quả khám nghiệm lần này, đúng là đã cho tôi một ít manh mối mới, trên giấy Tuyên đã xuất hiện mấy dấu vân tay mờ mờ.

Tiểu Chu vội chụp ảnh: "Đây nhất định không phải cùng một người làm."

"Không!" Tôi so sánh một chút cái dấu tay kia, nói: "Đúng là có liên quan tới Bạch Dạ. Thời gian gần đây hắn hấp thụ quá nhiều protein trong máu cho nên da thịt lại bắt đầu bái tiết dầu mỡ, điểm này có thể chính hắn cũng không ý thức được."

Vương Đại Lý nói: "Liệu có hay không một loại khả năng? Hung thủ hút máu thực chất là muốn chữa bệnh lạ của mình?"

"Cũng có khả năng này, có điều hiện giờ hắn đã có thể bài tiết dầu mỡ, như vậy công việc của ta sẽ dễ dàng hơn."

Tôi bảo Vương Đại Lý bật đèn tử ngoại kên, sau đó mở ô, nhẹ nhàng xoay tròn, tôi đang dùng tia tử ngoại để mô phỏng ánh mặt trời.

Đám dơi trên trần nhà bịa tia tử ngoại kích thích, rối rít đập cánh, bay ra ngoài cửa sổ, những người trong phòng giật mình la lên.

Tôi ra phòng khách, những nơi do tia tử ngoại xuyên qua ô chiếu vào hiện lên nhưng dấu máu. Trên khung cửa, bàn, cả cái ly uống nước cũng hiện ra dấu vân tay.

Tiểu Chu định theo ra, tôi bảo hắn: "Ngươi ở lại, khám nghiệm nước còn trong ly, xem có DNA hay không."

"Được." Tiểu Chu gật đầu.

Tôi đi một mạch ra ngoài, phát hiện trên tay vịn cầu thang cũng có dấu vân tay tương đồng, hơn nữa là đang hướng lên phía trên. Vương Đại Lý hai mắt sáng lên nói: "Hung thủ không đi xuống, hắn...hắn vẫn còn trong tòa nhà."

Vương Nguyên Thạch đang tựa cửa hút thuốc nghe thấy, lập tức dập tắt, tay đè lên khẩu 92 bên hông, đưa ánh mắt chờ đợi mệnh lệnh của tôi.

Cơ hội không thể vuột mất, tôi liền ra một quyết định: "Ba chúng ta đi lên bắt hắn!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch