Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến

Chương 29:

Chương 29:




Đến tám giờ hơn, Thẩm Quyết Tinh thấy Cố Chiếu vẫn chưa dậy nên định dùng màng bọc thực phẩm bọc kín đồ ăn trên bàn rồi cho tất cả vào tủ lạnh.

Đúng lúc anh đang quấn, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.

“Tiểu Chiếu à, cứu mạng! Lớn chuyện rồi Tiểu Chiếu ơi! Sắp mất mạng rồi, phải làm sao bây giờ!”

Thẩm Quyết Tinh vừa nghe thấy giọng nói giống như của Lý a bà ở đối diện, liền nhanh chóng đi ra mở cửa.

Lý Quế Hương mặt mày tái mét đứng ở ngoài, cửa vừa mở ra đã nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Quyết Tinh, nước mắt sắp trào ra khóe mắt: “Tiểu tử, con mau đến giúp bà xem ông già nhà bà với, ông ấy giống như sắp không xong rồi, mới vừa nãy bà gọi thế nào ông ấy cũng không phản ứng!”

Mạng người nguy cấp, Thẩm Quyết Tinh không dám chậm trễ, không thèm đóng cửa lại đã xông thẳng qua nhà đối diện.

Ông lão Lưu đang nằm trên giường trong phòng ngủ, trên người đắp chăn, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Thẩm Quyết Tinh kiểm tra hô hấp của đối phương, sờ sờ mạch đập, vẫn còn dấu hiệu của sự sống.

Anh không dám lãng phí thời gian, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm gọi 120. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, nữ nhân viên trực đường dây bên kia sau khi hiểu đại khái tình huống, liền điều xe cứu thương đi, nhẹ giọng yêu cầu Thẩm Quyết Tinh giữ bình tĩnh, nghe cô ấy chỉ huy.

“Cô cứ nói.” Thẩm Quyết Tinh bật loa ngoài điện thoại lên, đặt trên tủ đầu giường.

“Trước hết phải đảm bảo đường thở của bệnh nhân không bị cản trở, nếu mang răng giả thì phải tháo ra, nếu nằm ngửa thì nên kê đầu sang một bên để đầu phòng trường hợp đầu lưỡi chặn đường thở.”

“Không có răng giả, ông ấy không mang răng giả!” Lý a bà đứng ở cuối giường, hai tay đặt trước ngực khẩn trương mà xoắn chặt vào nhau.

Thẩm Quyết Tinh cẩn thận quay đầu ông lão Lưu sang một bên: “Xoay đầu xong rồi!”

“Làm tốt lắm, xe cứu thương đang trên đường đến, tiếp theo phải quan sát kỹ nhịp thở của bệnh nhân, nếu phát hiện tần suất hô hấp kéo dài hơn hoặc không thở được thì phải tiến hành ép tim ngay lập tức .Ngoài ra, không được tự ý di chuyển cơ thể người bệnh, cởi cúc cổ áo của người bệnh, cố gắng giữ cho không khí trong phòng được thông thoáng.”

Lý a bà nghe vậy lập tức mở hết cửa ra vào và cửa sổ phòng ra.

“Nếu bệnh nhân đang lên cơn co giật, không cần cưỡng chế cchân tay hoặc đưa bất cứ thứ gì vào miệng, duy trì môi trường yên tĩnh và ánh sáng dịu nhẹ, dời các đồ vật sắc nhọn ra xa là được.”

“Xe cứu thương sẽ đến nhanh thôi, xin chuẩn bị tốt thẻ bảo hiểm y tế và chứng minh thư của bệnh nhân, bởi vì tiểu khu chỗ ngài vẫn đang bị phong tỏa, người nhà chú ý đeo khẩu trang, đi theo xe đến bệnh viện.”

“Được được được! Tôi vẫn luôn giữ kỹ thẻ bảo hiểm y tế của ông già, đang ở trong ngăn kéo.” Lý a bà nói xong thì chạy ra bên ngoài, sau khi lục lọi trong phòng khách một hồi lại cầm một bao nilon chạy trở về, “Tìm được rồi, tìm được rồi!”

“Hiện giờ hô hấp của bệnh nhân như thế nào rồi?” Nhân viên trực điện thoại hỏi.

Thẩm Quyết Tinh quỳ ở mép giường, ngón tay áp sát động mạch cổ của ông lão Lưu, quan sát lồng ngực đối phương phập phồng không chớp mắt.

“Tần suất hô hấp dường như đã giảm xuống." Đầu ngón tay anh bắt đầu rịn mồ hôi.

“Ngài đã từng học ép tim chưa?”

“Chưa học.” Khi ở nước ngoài Thẩm Quyết Tinh đã làm tình nguyện viên cho một cuộc đua Marathon, từng nhìn thấy hiện trường cấp cứu. Nhưng nhìn thấy là một chuyện, tự mình làm lại là một chuyện khác. Rõ ràng anh chỉ đang quỳ như thế này, không hề làm gì gắng sức nhưng lại cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu nghẹt lại.

Đây là lần anh tiếp cận cái chết gần nhất.

“Không sao đâu, tôi sẽ hướng dẫn ngài cách làm. Bây giờ ngài hãy áp mặt vào gần miệng và mũi của bệnh nhân, cảm nhận hơi thở bằng tai và dùng mắt để quan sát sự lên xuống của lồng ngực. Hô hấp có yếu ớt hơn lúc nãy không?”

Thẩm Quyết Tinh quan sát một lúc, sắc mặt đột nhiên khẽ biến: “Hình như… không còn thở nữa.”

Trong nháy mắt Lý a bà hét lên một tiếng, gấp đến độ giậm chân: “Ông già ông đừng ngủ nữa mau tỉnh lại đi! Tôi phải làm sao đây, làm sao bây giờ!”

Thẩm Quyết Tinh không còn hơi đâu mà trấn an bà ấy, toàn bộ tâm trí anh đều tập trung vào cứu sống ông lão Lưu. Anh đưa điện thoại di động lại gần, hỏi nhân viên trực đường dây tiếp theo phải làm thế nào.

“Được, đừng lo lắng, tiếp theo ngài làm như tôi nói. Mở rộng bàn tay phải, đặt lòng bàn tay vào giữa đường nối hai đầu ngực của người bệnh, đưa năm ngón tay trái chồng lên bàn tay phải, chú ý không để các đầu ngón tay chạm vào thành ngực…”

Theo hướng dẫn của nhân viên trực đường dây, Thẩm Quyết Tinh đặt cánh tay mình thành góc 90° so với cơ thể người bệnh, dùng trọng lượng toàn thân ấn xuống, giữ nguyên tần suất ấn xuống hai lần mỗi giây.

Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn vững vàng mà bình tĩnh: “Ép tim ngoài lồng ngực thì phải ấn xương sườn xuống 5-6 centimet mới có hiệu quả. Ấn xuống đúng vị trí, khi bị dội lại cứ để cho lồng ngực đàn hồi tự nhiên, lưu ý không bỏ tay ra khỏi cơ thể người bệnh.”

Ấn ngoài tim tốn rất nhiều thể lực, chỉ trong vài phút, Thẩm Quyết Tinh liền cảm thấy sức mạnh nhanh chóng tiêu hao, có thể hai ba phút sau anh sẽ không có cách nào tiếp tục duy trì tần suất này.

“Ai nha ông già à, phải làm sao bây giờ a, ông không thể có mệnh hệ gì được đâu!” Lý a bà chắp hai tay trước ngực, không biết đang cầu trời đất phương nào.

Mồ hôi Thẩm Quyết Tinh chảy ròng ròng xuống thái dương, hô hấp anh dần trở nên nặng nề hơn, cánh tay cũng đau đến mức không nhấc lên nổi.

Phải gọi người tới hỗ trợ mới được…

Trong đầu Thẩm Quyết Tinh vừa xẹt qua suy nghĩ như vậy, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa.

“Bà à, có chuyện gì vậy?”

Cố Chiếu mặc áo ngủ màu trắng, tóc xã tán loạn trên đầu vai, mắt kính cũng không mang, đi dép lê trong nhà chạy sang đây.

Lý a bà thấy cô thì vội vàng chạy tới đón: “Tiểu Chiếu à, ông già sắp không xong rồi, đã gọi xe cứu thương nhưng không biết bao giờ mới tới, phải làm sao bây giờ đây…”

Trong viện dưỡng lão Cố Chiếu làm việc, 80% đều là những người già hơn 70 tuổi, đa số bọn họ đều có bệnh nền trong người, nói cô quá quen với cảnh sinh tử thì có hơi khoa trương, nhưng mấy năm nay quả thật cô đã gặp rất nhiều trường hợp nghiêm trọng cần phải bình tĩnh đối mặt.

“Bà đừng lo lắng…” Nhanh chóng đánh giá tình hình hiện tại, một bên Cố Chiếu tránh khỏi tay bà Lý, một bên nhanh chóng đi đến bên cạnh Thẩm Quyết Tinh, “Trước tiên bà cứ xuống dưới lầu chờ xe cứu thương đến rồi đón bọn họ đi, ở đây có cháu và Thẩm Quyết Tinh rồi, bà không cần lo lắng.”

Nói xong, cô không chú ý đến Lý a bà nữa mà chuyển hết sự tập trung sang ông lão Lưu ở bên này.

Cô đá văng dép lê ra, trực tiếp bò lên giường, đi sang phía đối diện Thẩm Quyết Tinh, tự buộc tóc mình lên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch