Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 65: Dự Tiệc Dục Linh Cung

Chương 65: Dự Tiệc Dục Linh Cung

Shared by: epubtruyendich.com

=== oOo ===

So với các tướng sĩ đang trải qua những ngày thiên đường ở quê, hai ngày nay Dương Mộc rất mệt mỏi.



Cũng chẳng có cách nào khác, ngự giá thân chinh là một việc lớn, dựa theo lễ nghi thì khi xuất chinh phải thực hiện nghi thức tế thiên và cáo thái miếu, nên khi thắng lợi trở về cũng không thể tránh việc này.



Lúc đầu Dương Mộc chẳng hứng thú chút nào, thậm chí còn có phần phản cảm với những nghi thức phức tạp này. Nhưng chẳng làm gì được, đại thần và dân chúng đều như vậy cả, nghi thức tế thiên là cầu nối câu thông người và thần, nếu không dựng cầu đẹp đẽ kiên cố một chút thì quân quyền thần thụ sẽ bị chỉ trích, thậm chí còn chất vấn cả tính hợp pháp của Hoàng Đế.



Nếu chỉ một nghi thức tế thiên thì thôi đi, mấu chốt là mười ngày hắn rời khỏi đã ghi lại một khoản nợ.



Còn thiếu nợ gì? Đương nhiên là nợ Hoàng Hậu, nợ lương tâm.



Bán đi thứ ta yêu, còn nợ lương tâm. Lương tâm không những không đau mà còn đắc ý…



Với Dương Mộc hiện tại, câu nói này chẳng sai chút nào.



Vốn là một vị Hoàng Đế khỏe mạnh bình thường, trời xui đất khiến lại lấy nhầm phải một Hoàng Hậu, chẳng những không có ân ái phu thê, ngược lại đường đường là Hoàng Đế Bệ Hạ còn biến thành một cái máy kể truyện. Muốn nghe đâu phải kể đó, kể không hay, đánh một trận rồi kể tiếp…



Ngay khi nghi thức tế thiên vừa kết thúc, thị nữ thiếp thân của Hoàng Hậu là Lục Nhi đã len lén tới bái kiến.



Tại sao phải len lén? Đương nhiên là vì tiểu nha đầu Lục Nhi hiểu rõ đại nghĩa, vì chủ nghĩa nhân đạo mà giữ lại một chút xíu mặt mũi cho vị Hoàng Đế Dương Mộc này.



Dù sao, vì tôn nghiêm của đàn ông, lần nào Dương Mộc đến Dục Linh Cung kể truyện cho Hoàng Hậu cũng không mang theo thái giám cung nữ. Nếu kể truyện trước mặt thái giám cung nữ khác, chỉ sợ không tới một canh giờ sau, uy nghiêm của vị Hoàng Đế này sẽ không còn lại chút gì.



Thậm chí, Dương Mộc còn cực kỳ thiếu cốt khí mà cảm kích Lục Nhi.



Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhắm mắt lại giả bộ mình rất mạnh mẽ.



- Rốt cuộc là chuyện gì?



Nhìn Lục Nhi, Dương Mộc rất chân thành hỏi.



- Nô tỳ… không biết.



Lục Nhi do dự một lát rồi ấp úng đáp.



Dương Mộc liếc mắt một cái. Quá kém! Kỹ năng diễn kịch quá kém! Nếu đi đóng phim truyền hình sẽ bị chê ngay, chê đến mức phải hoài nghi nhân sinh, chê đến mức sau này không dám đứng trước ống kính nữa!



Sau đó Dương Mộc tới ngự thư phòng, lấy ra một cái ngọc bội đưa cho Lục Nhi:



- Tới đây! Nói cho trẫm, thái độ của Hoàng Hậu thế nào?



- Bệ Hạ, nô tỳ không thể bán Hoàng Hậu.



Lục Nhi lắc đầu.



- Đây chính là ngọc thượng hạng, trên đó có ấn ký Hoàng gia, bán đi ít nhất cũng phải hơn ngàn lượng. Ngươi thực sự không muốn sao?



Dương Mộc cảm giác mình như một tiếp thị viên cao da chó.



Lục Nhi vẫn lắc đầu.



Dương Mộc thất vọng, xem ra cung nữ thái giám trong cung Hoàng Hậu nên đổi thật rồi. Đây là một điển hình…



Nhưng hắn vẫn luôn tin tưởng người nào cũng có nhược điểm, nên quyết định thử lại lần nữa:



- Ngươi biết thân phận của mình chứ? Làm thị nữ thiếp thân của Hoàng Hậu, cũng giống như nha đầu thông phòng. Sau này nếu trẫm cao hứng, sắc phong cho ngươi một chức phi tử. Nếu làm trẫm bực mình, vậy không khác gì bị đày vào lãnh cung.



- Vậy thì đày vào lãnh cung tốt hơn…



Lục Nhi đỏ mặt kiên trì đáp.



Dương Mộc hơi hoài nghi nhân sinh rồi. Tốt xấu gì mình cũng là một Hoàng Đế, đẹp trai lại có địa vị, vậy mà nàng không động tâm?



Rốt cuộc Hoàng Hậu rót thuốc mê gì cho nàng? Có bán hắn sẽ mua một bát, vừa dỗ vừa lừa cho Hoàng Hậu uống thì quá mỹ diệu rồi.



- Vậy ngươi nói cho trẫm, Hoàng Hậu có dặn ngươi nhắn gì với trẫm không?



Dương Mộc lùi lại để cầu việc khác, nghiêm túc hỏi.



- Hoàng Hậu nương nương nói, đã nhiều ngày không gặp Bệ Hạ, đã thiết yến chờ đợi.



Lục Nhi cúi đầu đáp.



Yến hội?



Dương Mộc sững sờ, không kịp phản ứng.



Tưởng tượng một chút, dự tiệc đó! Nàng đặc biệt làm một bàn đồ ăn chờ mình, hành vi phá sản thế này…



Làm sao mà nhịn được!



Dương Mộc nhanh chóng xử lý công việc rồi tới Dục Linh Cung.



Đối diện vẫn là khuôn mặt đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, vẫn là dáng người linh lung cân xứng, người đẹp thêm lụa, phác hoạ như tinh điêu ngọc trác, khiến cho người ta không nhìn ra nổi chút tì vết nào.



Trong một tiểu các khác trong cung điện bày ra một bàn đồ ăn còn nóng hổi, hiển nhiên là vừa nấu xong.



Hắn liếc qua, đều là chút thức nhắm nhẹ nhàng, số lượng không nhiều, có vẻ không ngấy.



Không chờ Dương Mộc bước vào, Hoàng Hậu đã ngồi xuống cạnh bàn, bưng chén nhỏ tinh xảo, hé miệng bắt đầu ăn.



Ơ…



Thật ngại quá, đã nói là mời yến, cuối cùng lại là khách đứng nhìn chủ nhân ăn cơm.



Nhưng mà… dáng vẻ nàng ăn cơm cũng rất đẹp!



Dương Mộc hơi thất thần, dường như cả thế giới đều dừng lại.



Như này mà quay trực tiếp, khẳng định nổi danh nhất trên mạng trong năm chính là của ngươi.



Dương Mộc không lên tiếng, đứng tại chỗ nuốt nước bọt. Đột nhiên một ánh mắt lạnh tanh nhìn tới.



- Món ăn này của nàng là hầm sao?



Dương Mộc điềm nhiên như không có việc gì ngồi xuống một cái ghế, hỏi.



Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ gật.



Dương Mộc nhíu mày. Rau dưa này nhìn qua không tệ, có vẻ rất hấp dẫn, nhưng lại không có mùi vị gì để hắn có chút không quen.



- Món rau muống này không nên hầm, nên dùng lửa to xào mới vừa giòn vừa thơm. Đầu bếp trong cung này quả thực nên kéo ra ngoài dùng loạn côn đánh chết.



Dương Mộc nếm thử một miếng, nhíu mày nói.



- Đồ ăn là do ta làm.



Hoàng Hậu ngắt lời hắn, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.



- Nàng làm? Ồ… cái kia… chỉ đùa chút thôi, đùa chút thôi. Ăn ngon lắm! Ăn ngon lắm!



Dương Mộc run lên, lúng túng cười ha hả.



- Lại nói, hai mươi mấy ngày nay trẫm chưa từng được nếm rau xào, ngày nào cũng hầm và nấu, chẳng lẽ đầu bếp trong ngự thiện phòng không biết xào rau sao?



- Xào rau? Còn có cách làm này sao?



Hoàng Hậu hơi nghi hoặc.



- y….



Dương Mộc im lặng, chẳng lẽ đầu bếp ở thế giới này không xào rau?



Vậy chẳng phải sau này ngày nào cũng phải ăn đồ hầm và luộc sao? Thế thì bức người ta phát điên rồi?



Dương Mộc chạy nhanh vào trong bếp, doạ một đám cung nữ thái giám sợ hãi vội vàng đuổi theo.



Phòng bếp Dục Linh Cung rất sạch sẽ, nồi bát bồn đều ngay ngắn, chỉ là không thấy có nồi xào và chảo có cán.



Tìm một hồi, rốt cuộc hắn thấy một cây trúc tinh xảo làm muôi cơm. Nhóm lửa, bỏ dầu, xào rau, thả muối, rất nhanh đã xong một đĩa rau muống xào thơm lừng.



Bên cạnh, đám cung nữ thái giám đang trợn mắt há mồm.



- Thế nào? Nàng thử đi.



Dương Mộc gắp một miếng đưa tới bên miệng Hoàng Hậu.



Theo bản năng, Hoàng Hậu hơi rụt lại, nhưng do dự một chút vẫn quyết định há miệng ăn.



- Ừm, cũng không tệ lắm.



Hoàng Hậu gật gật đầu, vừa ăn vừa nói:



- Trước kia sư phụ rất thích ăn rau muống, ta cho rằng mình làm thế này là ngon nhất rồi, không ngờ còn có cách này.



- Ha ha ha, sau này ta sẽ dạy cho nàng nhiều cách làm khác. Thịt dê cừu non hấp, tay gấu chưng, đuôi hươu chưng, vịt nướng, gà rang muối, thịt khô, trứng muối,…



- Ngươi biết nhiều thật đấy.



Hoàng Hậu hơi sững sờ, rồi cười khúc khích.





Trang 34# 1






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch