Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 81: Thành Lập Bộ Giáo Dục

Chương 81: Thành Lập Bộ Giáo Dục

Shared by: epubtruyendich.com

=== oOo ===

Buổi yến hội này kéo dài đến tận đêm khuya. Sâu trong một góc âm u hẻo lánh của phủ đệ, một cái bóng lén lút từ cửa sau chui ra.



Sau đó đi tới phủ của Bàn Vương.



Màn đêm buông xuống, một đội kỵ binh lao ra khỏi thành, mỗi người đều đeo một cái bao trên lưng, ẩn trong bóng đêm mịt mờ vội vàng chạy về phía bắc…



Ngày thứ hai, tin tức về buổi dạ yến ở phủ Thượng Quan đã lan khắp triều đình.



Cũng khó trách, mấy chục vị quan viên địa phương và tiểu quan trong triều tụ lại một toà phủ đệ mở yến hội, có muốn không truyền ra cũng khó. Nhất là những người không có tiền đút lót mà vẫn muốn trèo cao kia, đều vụng trộm làm kẻ truyền tin.



Vốn là quan địa phương không có lệnh của triều đình thì không thể rời nơi nhậm chức, nhưng thành phần trong mấy chục quan viên địa phương kia lại rất phức tạp, vì thế quan viên các bộ cũng đành mở một mắt nhắm một mắt im miệng không nói gì.



Không chờ các quan viên quay về nơi nhậm chức, một đạo chiếu lệnh từ Tử Thần Điện được ban xuống, thông cáo cả nước.



Mà nội dung là chính thức thành lập Bộ Giáo Dục, do Khổng Thượng Hiền đảm nhiệm chức Thượng Thư Bộ Giáo Dục. Đồng thời chiêu mộ người đọc sách trong cả nước đi đến từng thôn trấn dạy cho bình dân đọc sách biết chữ.



Mỗi một tháng, quan phủ các nơi sẽ tổ chức đại hội biết chữ. Nội dung rất đơn giản, ngẫu nhiên lấy ra một trăm chữ trong “Sổ tay khai sáng”, chỉ cần có thể nhận ra sáu mươi chữ là coi như qua cửa, quan phủ sẽ ban cho một tấm giấy chứng nhận biết chữ, thưởng một lượng bạc. Đồng thời, sau này chỉ có những người có giấy chứng nhận biết chữ mới có thể tấn thăng tước vị.



Cùng với đó, trong mỗi huyện sẽ thành lập ra một trường học, do Bộ Giáo Dục quản hạt, phàm là người có thành tích xuất sắc đều có thể tiến vào học tập. Hàng năm Bộ Giáo Dục sẽ tổ chức thi một lần để chọn ra nhân tài ưu tú, sau đó báo cáo lên triều đình để phân phối tới nhậm chức ở quan phủ các nơi.



Mà với tiên sinh dạy học, mỗi khi dạy được mười bình dân sẽ nhận được một lượng bạc, tích luỹ được ba trăm người là có thể trở thành bình dân ba sao, có được tư cách vào Bộ Giáo Dục nhậm chức. Trong đó, tiên sinh dạy nhiều học sinh nhất sẽ được trao tặng tước vị bình dân năm sao, trực tiếp trở thành Hữu Thị Lang Bộ Giáo Dục!



Lập tức tin tức này được truyền khắp cả Thương Quốc với tốc độ như gió lốc, từ quan lớn quý tộc cho đến bình dân bách tính đều sôi trào!



Ban đầu Thương Quốc chỉ có ba ngàn người đọc sách, phần lớn đều tập trung ở lục đại môn phiệt, một số ít người phân tán trong các gia tộc nhỏ. Điền gia và Trương gia rơi đài, người biết chữ ước chừng chỉ còn lại hai ngàn, có tới một nửa đang đảm nhiệm chức quan.



Trước đó, vì chính sách ngu dân để giữ gìn vị trí thống trị của giai cấp thượng tầng quý tộc, triều đình không cho phép bình dân học chữ, mà bình dân cũng chẳng quan tâm. Bởi vì với họ, học chữ không có bất kỳ ích lợi nào giúp cải thiện cuộc sống. Dù sao cũng không được làm quan, cần gì phải phí tiền?



Nhưng giờ thì khác rồi. Quốc gia đang cổ vũ bình dân biết chữ, còn có đủ loại hậu đãi khen thưởng nữa!



Thậm chí, có thể trở thành quan viên!



Chính sách này khiến cho một số bình dân không có cơ hội nhập ngũ lại tìm được một con đường mới tràn ngập ánh sáng!



Nhất thời trong các thôn các trấn, dân chúng vui mừng khôn xiết, bôn ba khắp nơi thông báo, không ai nghi ngờ vào sự thật giả của chính lệnh này. Vì hơn nửa tháng nay, mỗi một chính sách mới mà triều đình ban xuống đều được phổ biến đâu vào đấy, dân chúng đều nhận được lợi ích, uy tín của triều đình và quan phủ đã xâm nhập vào lòng người.



Dù sao thì bình dân bách tính còn có thể có được tước vị cơ mà, còn có chính lệnh gì là không thể tin nổi nữa?



Thậm chí một số gia tộc nhỏ còn ôm bụng mừng thầm. Không có nhà nào có nhiều người đọc sách nhàn rỗi hơn những gia tộc nhỏ này, nhưng vì một vài quan chức tốt đều bị bốn đại môn phiệt chiếm hết, nên bọn họ chỉ có thể nhặt chút xương, uống ít canh cặn, trở thành một Lang Quan trong nha môn đã là tốt lắm rồi, những người giữ chức có tư cách vào triều nghị sự lại càng ít. Thường thì trong mỗi gia tộc đều có mười mấy người đọc sách, nhưng chỉ có vài người có thể trở thành quan viên.



Tiên sinh dạy bình dân học chữ, tựa hồ là lượng thân làm cho bọn họ, chính là lúc mọi người có đất dụng võ phát huy!



Điều này không khỏi khiến người ta liên tưởng đến những vị trí còn trống mà hai nhà Điền Trương để lại trên quan trường.



Hoàng Đế cứ chậm chạp không quyết có phải vì vẫn muốn giữ chỗ cho mọi người không?



Bất kể thế nào, dù sao thì chắc chắn phần lớn chức quan ở Bộ Giáo Dục sẽ được lựa chọn từ những vị tiên sinh có thành tích xuất sắc. Trong chiếu thư cũng quy định, tiên sinh dạy được nhiều học sinh nhất sẽ được bổ nhiệm thành Hữu Thị Lang, chức quan này coi như không chạy đi đâu được rồi!



Thế là các gia tộc nhỏ ngửi được mùi tanh đều nhao nhao triệu tập con em biết chữ trong gia tộc mình, bắt đầu tính toán bố cục, chen vai thích cánh, chuẩn bị ra sức đánh cược một lần!



Tình cảnh ở bốn đại môn phiệt hoàn toàn ngược lại.



Khi biết tin tức này, bốn đại môn phiệt đều chấn kinh, sau đó là rùng mình.



Làm môn phiệt, đương nhiên bọn họ đều ý thức rõ được ưu thế của mình là gì. Lúc đầu khi Điền gia và Trương gia xảy ra chuyện, bọn họ cũng chưa khủng hoảng thực sự. Dù sao thì cũng là hai nhà Điền Trương dám thông đồng với địch mà phản quốc, tự mình tìm đường chết, không thể trách ai được. Cho nên bốn đại môn phiệt còn lại đều phản ứng ung dung bình tĩnh, thậm chí còn vụng trộm cao hứng vì bớt đi hai đối thủ cạnh tranh.



Tất cả đều vì thế gia môn phiệt vẫn duy trì được địa vị lũng đoạn, Hoàng Đế vẫn phải dựa vào thế gia môn phiệt để trị quốc!



Nhưng bây giờ Hoàng Đế lại muốn dạy những bình dân ti tiện kia học chữ!



Mà trên chiếu lệnh cũng ghi rõ ràng, triều đình thành lập Bộ Giáo Dục, muốn lựa chọn nhân tài ưu tú từ bình dân nhậm chức. Dù chỉ là tiểu quan địa phương, cũng không tỏ rõ ý muốn chèn ép các thế gia môn phiệt. Nhưng một khi áp dụng, đồ đần cũng có thể nghĩ ra được sẽ là kết quả gì!



Với đại môn phiệt mà nói, một khi người đọc sách xuất thân bình dân nhiều hơn, nhẹ thì sẽ dần dần suy thoái, khó giữ được địa vị, nặng thì sẽ bị Hoàng Đế giải quyết luôn, tìm đại một lý do nào cũng được, rồi khám nhà diệt tộc!



Đây không phải nỗi lo vô cớ. Từ khi đương kim Hoàng Đế đăng cơ đến nay vẫn ưu đãi đủ đường với bình dân, chán ghét môn phiệt ra mặt. Để bình dân trị quốc, rất có thể môn phiệt sẽ rơi đài thật!



Chát!



Trong phủ đệ Vương gia, Lễ Bộ Thượng Thư Vương Ưng âm trầm oán hận đứng trong đại sảnh, dưới chân là một đống mảnh sứ vỡ và đám nô bộc đang nơm nớp lo sợ đang quỳ. Trong đó, một nô bộc bị đánh chảy máu đầu mà vẫn không dám kêu tiếng nào.



Đây là cái bình hoa thứ năm bị đập nát rồi.



Không ai dám tới quét nhặt mảnh sứ vỡ. Bởi vì vừa rồi một tiểu thiếp thường ngày được sủng ái tới an ủi đã bị gia chủ sai người kéo ra ngoài băm cho chó ăn.



- Hồ đồ! Lẫn lộn đầu đuôi hết rồi!



Vương Ưng mặt mũi đỏ bừng, đi tới đi lui trong đại sảnh. Khi nhìn đám nô bộc bên cạnh thì càng ngứa mắt, tung chân đá đám mảnh vỡ dưới chân.



Ngay khi hắn cầm tới bình hoa thứ sáu chuẩn bị đập xuống, quản gia trong phủ lại vội chạy tới.



- Đồ chó này, ngươi cũng muốn chết à!



Vương Ưng trừng mắt lên, giơ cao bình hoa muốn nện lên đầu quản gia.



Quản gia sợ hãi vạn phần, run rẩy thưa:



- Gia chủ bớt giận! Gia chủ bớt giận! Hữu tướng đại nhân tới, tiểu nhân tới đây bẩm báo!



Vương Ưng giơ bình hoa lơ lửng giữa không trung, nộ khí trên mặt dần lắng lại, nhíu mày hỏi:



- Phạm Hoành Tể? Lão gia hoả kia tới làm gì?





Trang 42# 1






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch