Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 15: Sâu vẽ bùa (2)

Chương 15: Sâu vẽ bùa (2)
]

Triệu Ly Nông nhìn số dư tài khoản của mình tăng thêm đến 375 điểm, hồi phục: [Được.]

Dị biến phải rút lui: [Vậy khi cậu thu hoạch nhớ chú ý một chút, tôi luôn cảm thấy rằng bọn chúng sắp dị biến, trên bề mặt lá không biết tại sao còn có những vết uốn lượn màu trắng! ]

Ánh mắt Triệu Ly Nông rơi xuống ruộng rau xanh kia: "..."

Tạm thời vẫn chưa thấy có dấu viết dị biến, bên trong ruộng rau được trồng cực kỳ xiêu vẹo và nhếch nhác này chỉ có sáu bó rau đang khô héo.

Trình độ của sinh viên nông học như thế, nếu ở trong thế giới trước của cô có lẽ đã bị đuổi học từ lâu.

Triệu Ly Nông bước xuống ruộng, cúi người bắt đầu hái rau. Sau khi thu hoạch xong sáu bó rau không tốn hết bao nhiêu công sức, chỉ một phút là xong.

Triệu Ly Nông không gặp phải rau dị biến, cô một tay nâng sáu bó rau lên, một tay chụp ảnh gửi cho đối phương: [Hái được rồi.]

Dị biến phải rút lui: [Cậu nhanh thật đó, cũng còn đỡ không có dị biến, tôi ở phòng công cụ nông học C, cậu có thể đem đến đây.]

Triệu Ly Nông nhìn tin nhắn do đối phương gửi tới, nghĩ thầm đây chắc là một học tỷ. Cô ôm sáu bó rau xanh đi về phía phòng công cụ, bên trong có chừng mười người đứng trước thùng nước, mỗi người đang làm việc riêng của mình.

"Nông dân tiểu Triệu?" Triệu Ly Nông vẫn chưa gửi tin nhắn thì đã có người kêu tên của cô, có lẽ nhìn thấy sáu bó rau xanh trong tay cô.

Cô theo tiếng kêu nhìn sang, nhìn thấy một nữ sinh viên tóc ngắn vóc dáng thấp bé đang vẫy tay với cô.

"... Dị biến phải rút lui?" Triệu Ly Nông lên tiếng hỏi chẳng khác nào trả lời mật mã.

"Là tôi!" Nữ sinh tóc ngắn nhìn chằm chằm bó rau trong tay của Triệu Ly Nông, đưa tay ra.

Triệu Ly Nông đem rau xanh đưa cho cô ta, nữ sinh tóc ngắn lập tức trả hết số điểm còn lại.

"Cũng nhờ có em." Nữ sinh tóc ngắn hỏi, thở phào nhẹ nhõm, "Lần này kỳ thi trung khảo có thể xem như hợp lệ."

Triệu Ly Nông nhìn về mớ rau xanh trong tay nữ sinh, chỉ vào dấu vết uốn lượn trên lá như hình con sâu: "Đây là dấu vết do sâu vẽ bùa lưu lại, chị lật mặt kia của chiếc lá có thể thấy được ấu trùng, nếu lúc đầu bắt hết chúng thì sẽ không lây lan, cũng có thể treo bẫy vàng, sâu vẽ bùa có xu hướng hoàng tính sẽ bị dính vào đó, còn có ruồi ký sinh cũng có thể bị dính vào."

Nữ sinh tóc ngắn nghe được những lời này thì sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Em không phải là tân sinh viên sao? Làm sao biết nhiều việc như thế?"

Chỉ có tân sinh viên mới chịu tiếp nhận loại nhiệm vụ chi phí thấp như vậy.

"Em là tân sinh viên, đã từng nghe giáo sư nói qua việc này." Triệu Ly Nông thuận miệng bịa chuyện.

Ánh mắt nữ sinh tóc ngắn lộ ra chút mờ mịt: "Có đúng không, thật không giống những gì giáo sư của chị đã dạy..."

"Học tỷ, em đi trước đây." Triệu Ly Nông nói với cô, "Lần sau có nhiệm vụ chị có thể tìm em."

"Được, chị sẽ nhớ kỹ tên em, nông dân tiểu Triệu." Nữ sinh tóc ngắn vô cùng nghiêm túc nói.

Triệu Ly Nông: "..."

Cô đối với cái biệt danh này thật sự không thích chút nào.

Nữ sinh tóc ngắn suy nghĩ một chút lại nói: "Chị thêm em vào vòng bạn bè, đến lúc có việc sẽ thuận tiện liên hệ."

Triệu Ly Nông: "Được."

Hai người thêm bạn bè xong, Triệu Ly Nông đi ra khỏi phòng công, ở trong bến chờ xe buýt. Cô nhìn về phía đồng ruộng thênh thang ở xa xa, do dự một hồi, một lần nữa bật quang não lên, ở trước biệt danh của mình nhập thêm vài chữa "AAA".

——AAA nông dân tiểu Triệu.

Như vậy, biệt danh của cô sẽ đứng đầu tiên trong sổ địa chỉ của người khác.

Tất cả đều vì mưu sinh, cũng không khó coi, Triệu Ly Nông ở trong lòng tự an ủi chính mình.

...

Chiều thứ bảy, Triệu Ly Nông đã nhận được hàng chuyển phát nhanh là cái quần jean nam cỡ lớn mà cô mua đã mua, sau khi kiếm thêm được một số điểm, cô lại đặt thêm mấy đơn hàng, mua thêm hai túi đất cùng một cái quần jean cỡ lớn, hiện đang trên đường tới.

Cô tạm thời không mua chậu mà dùng điểm ở nội thành mua bình tưới nước, kéo, dây thường các loại, xong thì số dư không còn lại bao nhiêu.

Hà Nguyệt Sinh tựa hồ đang bận với những chuyện khác, vẫn còn ở nội thành, nói chủ nhật sẽ đến. Triệu Ly Nông muốn sử dụng đất, nên thuận tiện đem đất và chậu của hắn ta đến phòng công cụ ở nông trường luôn.

Khu ruộng cũng không được rộng rãi, nếu như Hà Nguyệt Sinh đem chậu đến đặt cộng thêm “chậu” của cô, căn bản sẽ không còn chỗ đặt chân.

Triệu Ly Nông đứng ở trước hai khu đất một lúc lâu, cuối cùng đưa ánh mắt về phía lưới sát ngăn cách giữa khu đất với khu đất hoang.

Cô trải chiếc quần jean ra, lấy kéo cắt mấy đường ống quần, sau dùng dây thừng cột chặt chỗ mới vừa cắt, rồi đem buộc chặt trên lưới sắt.

Làm xong những điều này, Triệu Ly Nông lại trở về khiêng một túi đất lại đây, cô đem cái quần jean lớn đổ vào chiếc quần từ phía eo xuống, đổ vào hơn nửa túi đất.

10kg đất chỉ miễn miễn đỡ được hai ống quần, phần mông cũng không có bao nhiêu, chỉ có thể chờ túi đất tiếp theo về.

Triệu Ly Nông đứng dậy, trước dùng bình tưới nước làm ước tất cả các lỗ cắt trên ống quần, sau lại đem hạt giống rau xà lách từng hạt bỏ vào, cuối cùng lại tưới thêm nước.

Một chiếc quần trồng được 25 hạt giống rau xà lách, so với chậu rẻ hơn rất nhiều.

Triệu Ly Nông hết sức hài lòng, phảng phất đã nhìn thấy sau này rau xà lách phát triển như thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô tìm thấy được niềm an ủi khi đi tới thế giới này, trên đường trở về vô cùng sung sướng, thậm chí buổi tối còn nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng Đồng Đồng một lát.

Một đêm ngon giấc.

Ngày thứ hai Hà Nguyệt Sinh đi nông trường tìm Triệu Ly Nông. Đồng Đồng cũng không có tiết, ba người liền cùng nhau đi lên xe buýt.

"Đất cùng với chậu của tôi đều đem đặt ở trong phòng công cụ." Trên đường, Triệu Ly Nông nói với Hà Nguyệt Sinh.

Chỗ đặt thùng nước trong phòng công cụ cũng đã cố định, Triệu Ly Nông cùng Hà Nguyệt Sinh vẫn như ở cạnh nhau.

Đồng Đồng sực nhớ hỏi: "Ly Nông, cậu chọn hạt giống gì?"

"Rau xà lách." Triệu Ly Nông chỉ chỉ Hà Nguyệt Sinh, "Cậu ấy cũng chọn rau xà lách."

"Tôi sẽ đem những hạt rau xà lách còn lại này đi trồng”. Hà Nguyệt Sinh làm nóng người, ra dáng chuẩn bị làm chuyện đại sự.

Ba người xuống xe, Đồng Đồng không vội đi về khu đất làm vườn, mà đi theo bọn Triệu Ly Nông cùng đi đến phòng công cụ lớp nông học ban C, đồng thời giúp Hà Nguyệt Sinh di chuyển chậu.

"Nghe nói chờ đến khi thành sinh viên năm ba, chúng ta có thể thuê lều, đến lúc đó có thể trồng mọi thứ và cũng có thể kiểm soát nhiệt độ, không cần lo lắng mưa to gió lớn, cũng sẽ không sợ trời nắng quá sẽ bị héo.” Hà Nguyệt Sinh gánh hai túi đất, vừa đi vừa nói, "Tuy rằng giá thuê lều hơi đắt nhưng rất khó tìm, còn có thủ vệ đội tuần tra cả ngày, cơ bản không cần lo lắng vấn đề an toàn."

Đồng Đồng ôm một đống chậu: "Vậy tôi phải nỗ lực kiếm tiền, sau đó sẽ đi thuê lều."

Triệu Ly Nông mang theo nửa túi đất ngày hôm qua còn lại, đi ở phía sau, trong lòng ghi nhớ thông tin này.

Lúc ba người đi gần tới hai khu đất, Hà Nguyệt Sinh thả hai túi đất xuống, theo bản năng đưa tay xoa xoa vai, khóe mắt thoáng nhìn thấy cái gì, đột nhiên nhảy cao lên ba thước, há mồm điên cuồng la lên: "A a a a!"

Đồng Đồng đang đi ở giữa cũng không rõ việc gì, vừa ngẩng đầu, toàn bộ chậu trên tay rớt xuống đất, cũng bắt đầu điên cuồng : "A a a a a! ! !"

Sắc mặt hai người trắng bệch, cuống quít lùi về sau, còn không quên kéo Triệu Ly Nông đang ở phía sau cùng trốn đi.

Triệu Ly Nông đứng giữa hai người, trong tay còn mang theo nửa túi đất, mặt không hề cảm xúc hỏi: "Các cậu... đang làm gì?"

"Có thực vật dị biến! Chết, có người chết... Hả?" Hà Nguyệt Sinh nhìn phần cơ thể dưới của con người đang treo trên lưới sắt, dùng tay dụi dụi con mắt, không thấy được cảnh tượng kinh khủng như ruột hay nội tạng đâu.

Đồng Đồng mặt mặt khiếp sợ, ngập ngừng nói: "Hình như... không phải người?"

Ba người cùng nhau nhìn về phía lưới sắt, phía trên treo một cái quần jean chứa đầy đất, cực kỳ giống phần dưới cơ thể con người, mới nhìn qua giống như đã bị ăn một nửa, chỉ còn lại một nửa cơ thể.

Hà Nguyệt Sinh cùng Đồng Đồng hít vào một hơi, không hẹn mà cùng thốt ra bốn chữ: Khủng bố như vậy!

-------

Xen vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

AAA nông dân tiểu Triệu: Phục rồi [-_-]

ps: Rau xà lách quần thấy @ thiên Thiên Xích chân







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch