Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 348: TẠI VẠ LẠI ĐẾN. (1)

Chương 348: TẠI VẠ LẠI ĐẾN. (1)


Thấy Tống Thanh Thư trầm mặc không nói, Song Nhi sắc mặt cũng không tự nhiên, mở miệng hỏi:

-Tống... Tống đại ca, vừa rồi ở Đông phủ có thấy hai nha hoàn Đào Hồng, Liễu Lục không?

-Thiếu phu nhân không cần lo lắng, tại hạ đã đem các nàng cứu ra ngoài rồi.

Tống Thanh Thư đáp.

Song Nhi gật đầu, muốn đứng lên đến, nhưng bởi vì ảnh hưởng dược lực, thân thể còn hư nhược, nên lảo đão, Tống Thanh Thư liền vội vàng đứng lên đỡ lấy nàng.

-Tống đại ca..đưa muội về Tử Tước phủ, muội lo là Đông Ngạc Luân Đại sẽ lại tìm đến cửa, Phương phu nhân cùng Đào Hồng, Liễu Lục sợ gặp nguy hiểm.

-Suýt chút nữa tại hạ đã quên.

Tống Thanh Thư thức tỉnh, Đông Ngạc Luân Đại có thể sau khi bĩ đoạt lại Song Nhi, sẽ lại đế Vi phủ gây sự.

Song Nhi trong lòng lo lắng, tuy rằng rất muốn nhanh lên để về phủ, nhưng nàng bây giờ cả người vô lực, hai chân như nhũn ra, mới đi vài bước thì đã thở gấp rồi.

Tống Thanh Thư âu lo nhìn nàng:

-Thiếu phu nhân, nơi này còn cách Tử Tước phủ một khoảng cách, với tình hình bây giờ của thiếu phu nhân sẽ đến phủ khá lâu, hay là để tại hạ ôm thiếu phu nhân dùng khinh công ..

Hắn đang muốn giải thích mình cũng không phải là có ý định muốn động tay đông chân với nàng, chỉ là vì muốn nhanh chạy trở về phòng bị Đông Ngạc Luân Đại tìm tới cửa, nào ngờ Song Nhi rất dứt khoát gật đầu:

-Làm phiền Tống đại ca.

Tống Thanh Thư ngạc nhiên, vào thời khắc mấu chốt Song Nhi lại không giống như nữ nhân bình thường ra vẻ e lệ, nên liền chặn ngang đưa nàng ôm vào trong ngực, vận lên khinh công hướng về Tử Tước phủ chạy về.

Có thể là tối nay bị uống dược lực quá mức làm tổn thương thân thể, khi hai má Song Nhi dán vào lồng ngực Tống Thanh Thư thời điểm, nàng lại cảm thấy một luồng khí tức ấm áp, mới vừa bắt đầu vẫn bình thường, nhưng cũng không lâu lắm, nàng chống lại không được thân thể mình trở lại nóng dần lên, nàng từ từ nhắm hai mắt giả vờ như ngủ thiếp, cảm nhận bên dưới cửa miệng âm đạo của mình lần nữa rỉ ra chất lỏng dịch nhờn nhơ nhớp xấu hổ kia..

……………………………………………………………………………………..

-Thiếu phu nhân tỉnh lại …

Song Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Tống Thanh Thư t cách mình rất gần đang kêu gọi, vội vã lúng túng tách ra khỏi người hắn:

-Thật không tiện, Tống đại ca,.. vừa rồi mệt mỏi quá nên đã thiếp đi..

-Không sao,

Tống Thanh Thư mỉm cười lắc đầu..

-Chúng ta đã đến gần Tử Tước phủ..

-Đa tạ Tống đại ca giúp đỡ săn sóc.

Song Nhi cảm kích nói….

Đột nhiên truyền đến ầm ĩ tiếng ồn ào, Tống Thanh Thư biến sắc:

-Không được…tựa hồ là tiếng ồn ào từ Tử Tước phủ truyền đến.

Hắn vội vã lôi kéo Song Nhi chạy tới.

Tử Tước phủ đã bị quan binh bao quanh, người cầm đầu chính là công tử nhà họ Đông gia…Đông Ngạc Luân Đại, Địch Vân cũng dẫn người Niêm Can Xử và Phương Di cùng với Đào Hồng Liễu Lục đứng ở phía sau, cùng đối phương đối lập căng thẳng.

-Đông công tử, cứ giơ đuốc cầm gậy bao quanh phủ đệ trọng thần của triều đình, e rằng không ổn đâu.

Tống Thanh Thư bước tới nói.

-Tống đại ca!

-Thiếu phu nhân

-Song Nhi muội..

Địch Vân, Phương Di bọn họ thấy rõ hình dạng hai người, vui mừng khôn xiết, kêu ra tiếng.

Đông Ngạc Luân Đại quay đầu lại nhìn hai người, ánh mắt ngưng lại, hình dáng Tống Thanh Thư cùng với người bịt mặt cứu đi Song Nhi giống nhau như đúc, gã lập tức biết là bị ai làm hỏng chuyện tốt rồi.

Lại nhìn tới Song Nhi đôi mắt đã thanh minh, tựa như chim nhỏ nép vào người bên cạnh Tống Thanh Thư, hắn đối với dược tính "Mê Xuân tửu" biết rất rõ ràng, nếu không pha rượu, uống trực tiếp vào thì giải độc chỉ có một con đường giao hoan hợp thể, trong lòng liền phẫn nộ: “ Con bà nó, lão tử nhọc nhằn khổ sở thiết lập mưu kế, lại bị tiểu tử này hái lộc trời cho..”

-Hóa ra là Tống đại nhân a, không biết có gì chỉ giáo?

Đông Ngạc Luân Đại cũng biết Tống Thanh Thư bây giờ danh tiếng chính thịnh, bởi vậy cũng phải kiêng dè.

-Ban đêm công tử điều động binh mã bao vây ở đây, Đông công tử có biết việc này nói lớn thì không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ đâu.

Tống Thanh Thư vươn bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra đao kiếm của đám quan binh đang chặn ở trước mắt, che chở Song Nhi đi vào bên cạnh đám người của Phương Di, bọn quan binh kiêng kỵ uy danh của hắn tại kinh thành, cũng không dám ngăn trở.

Nhìn thấy tình huống trước mắt, Đông Ngạc Luân Đại hô hấp cứng lại, nếu như là bình thường, gã đã hạ lệnh cho quân binh xống tới rồi, nhưng đã nghe lời đồi đại về võ công của Tống Thanh Thư, nên gã đành đổi sách lược:

-Tống đại nhân đã hiểu lầm, Đông phủ đêm nay đang truy lùng hai nữ phi tặc đang đêm xông vào trong phủ, truy đến nơi này, trên đường vừa vặn gặp phải Cửu Môn Đề Đốc, nên ông ta đưa quan binh đi theo giúp ta một chút sức lực.

Tống Thanh Thư biết gã nói quàng, trong kinh thành ai mà không biết Cửu Môn Đề Đốc từ trước đến giờ cùng Đông gia có quan hệ mật thiết, Đông Ngạc Luân Đại muốn điều động qua binh bên đó chỉ là chuyện nhỏ.

Có điều Tống Thanh Thư không muốn vạch trần lới nói dối của gã, thứ nhất không chứng cứ, thứ hai cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên cười lạnh nói:

-Không biết Đông công tử có tìm được nữ phi tặc chưa?

-Đã tìm tới rồi…

Đông Ngạc Luân Đại lạnh lùng nói,

-Lúc hai nữ phi tặc trốn lúc đi, trong đó có một nữ phi tặc bị gia tướng trong phủ chém trúng bả vai, thật trùng hợp thì Phương phu nhân bây giờ tựa hồ cũng đang tổn thương bả vai, thủ hạ của ta lúc lục soát trong phòng của Phương phu nhân thì đã tìm ra y phục dạ hành còn dính máu.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch