Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

Chương 30: Lực lượng vô địch

Chương 30: Lực lượng vô địch




Theo thời gian trôi qua, Diệp Phi cảm giác trong cơ thể của hắn, loại lực lượng kia đang cùng bản thân chậm rãi dung hợp, lúc này hắn cũng không còn một chút cảm giác đau đớn nào, chỉ có khoái cảm do lực lượng tăng lên một cách chóng mặt mang lại, trước đây cảm giác này chỉ có ở thời điểm thăng cấp trong trò chơi mới có thể cảm nhận đến, điều này làm cho hắn có một loại ảo giác, mình hiện tại giống như đang ở trong trò chơi, mà sự thật cũng không có gì thay đổi.

Chờ đợi dài dòng buồn chán, Diệp Phi thậm chí cảm giác khoảng thời gian này so với thời gian đau nhức kia còn phải gian nan hơn, bởi vì sự kiện này thành hay bại, thực sự quá trọng yếu đối với hắn, để hắn không khỏi không khẩn trương.

Tại loại chờ đợi này, lại không biết qua bao lâu, Diệp Phi rốt cuộc cảm giác được lực lượng tăng lên đã hoàn toàn dừng lại, bản thân hắn cũng đã dung hợp với loại lực lượng kia một cách hoàn mỹ, không có một chút cảm giác không phối hợp nào.

Từ trong cái hộp kia leo ra, Diệp Phi kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào vật mình chế tạo này đã hoàn toàn biến dạng, mà thời điểm hắn rời đi, cái hộp kia rốt cuộc cũng hoàn toàn báo hỏng, trở thành một đống phế liệu, thậm chí tấm thép chế tạo bên ngoài cũng vặn vẹo không thôi.

Nhìn mọi thứ trước mắt, Diệp Phi không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cái tấm thép này cũng đều hư mất rồi, vậy mà mình lại không có một chút vấn đề nào, vậy có phải mình đã có được lực lượng cường đại rồi hay không? Bất quá loại cảm giác trầm trọng trong cơ thể khiến cho hắn biết được, thân thể của mình cũng không quá tốt, ít nhất vẫn là loại bộ dạng trăm mạch đều phế này.

Mang tâm tình không yên, Diệp Phi cầm lên một khối thép đã sớm vặn vẹo, dùng tay tóm lấy hai đầu, chậm rãi bẻ xuống, chỉ nghe một tiếng "rụp" giòn vang, tấm thép dày chừng hai cm vậy mà bỗng chốc bị hắn bẻ gãy thành hai nửa.

Ngơ ngác nhìn tấm thép bị bẻ đôi trong tay, Diệp Phi có chút hoài nghi chính mình đang nằm trong mộng, cái này có thật không? Chỉ đơn giản như vậy, mình đã có khí lực lớn như vậy? Có phải là trải qua chuyện vừa rồi tấm thép này cũng đã bị biến chất rồi không?

Nội tâm có chút không dám tin tưởng, Diệp Phi liền cầm lên cái tạ tay đặc biệt dành riêng cho hắn ở dưới đầu giường, vật này căn bản không liên quan đến cái thùng kia, có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng gì.

Cái tạ tay này mặc dù rất nhẹ, nhưng cũng đã là cực hạn của Diệp Phi, bình thường hắn cầm lên đều phải tốn rất lớn sức lực, nhưng lúc này cầm ở trong tay, lại có cảm giác vô cùng bay bổng, hoàn toàn không có một điểm sức nặng, giống như là do giấy tạo thành.

Diệp Phi mừng rỡ quá đỗi, kích động dùng lực nắm chặt, vung vẩy nắm tay, chỉ là cái nắm chặt này, lại để cho hắn phải lắp bắp kinh hãi, bởi vì hắn cảm giác ngón tay của mình vậy mà đâm vào bên trong tạ tay, vội vàng nhìn xuống, đã thấy cái chuôi tạ tay làm từ thép đặc lại bị mình in xuống năm vết dấu tay sâu hoắm.

Mặc dù biết mình thật sự trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng Diệp Phi vẫn bj kinh ngạc há hốc miệng, cái này cũng thật lợi hại a, có thể đem gang thiết nặn ra dấu tay, chỉ sợ trong gia tộc, tiểu di có võ công tốt nhất cũng không làm được a, chẳng lẽ mình thật sự có được sức mạnh của dã man nhân?

Nghĩ đến loại khả năng này, Diệp Phi có chút không thể chờ đợi được muốn thử nghiệm một chút, bất quá trong phòng cũng khống gì để lựa chọn, vẫn là đi ra ngoài tốt hơn.

Lặng lẽ mở cửa phòng nhìn ra ngoài một chút, lại phát hiện đèn trong đại sảnh lầu một vẫn sáng, hiển nhiên là Trương di vẫn còn thức, hiện tại nếu đi ra ngoài chỉ sợ sẽ bị nàng ngăn cản, có điều Diệp Phi cũng không muốn đợi thêm, vì vậy đi đến cửa sổ gian phòng của mình, nhìn xuống phía dưới, có chút lo lắng, mình nếu nhảy xuống, liệu có thể bị té hư người hay không? Nhưng không từ nơi này đi ra, vậy phải đợi Trương di ngủ say, mới có thể xuống lầu một rồi.

Thoáng suy nghĩ một chút, cuối cùng khát vọng lại chiến thắng lý trí, Diệp Phi nghĩ thầm, lực lượng của mình trở nên mạnh mẽ rồi, thể chất có lẽ cũng sẽ không yếu, nhảy xuống hẳn là không có chuyện gì.

Động viên bản thân một hồi, Diệp Phi rốt cục đem cửa sổ mở ra, nhẹ nhàng leo lên bệ cửa sổ, mạnh mẽ nhảy ra ngoài, chính là phát nhảy này, lại để cho hắn phải há mồm kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện mình vậy mà không có rơi vào mặt đất hậu viện giống trong tưởng tượng, mà là trực tiếp bay vụt qua tường vây, sau đó một mực bay rất xa mới rớt xuống, hơn nữa lúc rơi xuống đất còn có cảm giác rất nhẹ nhàng đấy, không có một chút thanh âm nào phát ra.

Quay đầu nhìn lại, Diệp Phi mới biết được, vậy mà lần này mình nhảy ra xa gần hai mươi mét, điều này làm cho hắn nghĩ tới kỹ năng của dã man nhân, chẳng lẽ mình thật sự có thể dùng ra những kia kỹ năng trong hiện thực sao?

Nghĩ đến loại khả năng này, Diệp Phi càng thêm hưng phấn, không khỏi phóng chân chạy như điên, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù lướt qua bên tai, hướng hai bên nhìn lại, chỉ thấy đèn đường hai bên lùi lại vô cùng nhanh, tốc độ này, vậy mà còn nhanh hơn cả lúc hắn cùng với những lính đặc biệt kia luyện tập lái chiến cơ, trong nội tâm càng khẳng định ý nghĩ của mình, chính mình đã có được kỹ năng của dã man nhân.

Làm rõ những thứ này, Diệp Phi kích động thầm muốn kêu to một tiếng, chỉ là nơi này là nội thành, rõ ràng không thích hợp, vì vậy hắn cố nén loại xúc động này, dùng tốc độ nhanh hơn chạy như điên ra ngoài.

Chỉ không đến nửa giờ, Diệp Phi cũng đã tiến ra vùng ngoại ô Vọng Hải, sau khi dừng lại, hắn vẫn không thể tin được, mình vậy mà chạy ra hơn một trăm dặm trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa cũng không có chút cảm giác mệt mỏi, lực lượng giống như bùng nổ trong cơ thể để cho hắn nhịn không được nữa điên cuồng hét lên, thanh âm vang vọng truyền đi cực xa, mà hắn cũng cảm giác được thân thể của mình cứng cỏi hơn rất nhiều.

Kế tiếp, Diệp Phi đem kỹ năng của dã man nhân lần lượt thí nghiệm một lần, tuy rằng cảm giác hữu dụng cũng không nhiều, nhưng chỉ riêng việc tố chất thân thể tăng lên cũng đủ để cho hắn hài lòng, có lực lượng như vậy, mình nhất định có thể bảo vệ những nữ nhân trong nhà rồi, tuy rằng mỗi người các nàng đều là cao thủ, nhưng Diệp Phi lại cảm thấy các nàng vẫn cần mình bảo vệ đấy.

Tiếp tục ở bên ngoài điên cuồng phóng thích tâm trạng một hồi, Diệp Phi mới lặng lẽ về tới nhà, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, trở lại gian phòng nằm xuống, trong lòng của hắn vẫn còn có chút kích động, tuy nhiên cũng may mắn trải qua nhiều năm tôi luyện, cho nên tâm tính của hắn cứng cỏi hơn so với những bạn bè bình thường cùng lứa tuổi rất nhiều, bằng không nếu để cho một người bình thường chiếm được lực lượng vô địch, còn không biết rằng sẽ điên cuồng đến mức nào đâu, thậm chí trở nên vô pháp vô thiên cũng có khả năng.

Kích động qua đi, Diệp Phi lại nghĩ tới trên thân thể của mình, vì cái gì mà sức lực đã trở nên mạnh mẽ như vậy, thân thể lại vẫn có cảm giác trầm trọng đâu?

Không thể không nói, lần này thành công chẳng những khiến cho hắn có được lực lượng cường đại, mà ngay cả đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, cho nên Diệp Phi rất nhanh đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, dù lực lượng của mình bây giờ cường đại nhưng cũng không phải là toàn bộ thân thể đấy, thử nghiệm kia khiến cho hắn có được lực lượng thần bí, nhưng thân thể cũng không có gì thay đổi, vẫn là trạng thái trăm mạch đều phế, nói trắng ra chính là, lực lượng hắn có được thực tế là một loại siêu năng lực.

- Xem ra vẫn phải tiếp tục luyện cái công pháp chết tiệt kia a.

Diệp Phi thì thào tự nói một câu, không khỏi nghĩ đến, hiện tại thân thể của mình cũng đã mạnh như vậy rồi, nếu là thật sự luyện thành môn công pháp kia, sẽ cường đại tới trình độ nào? Mang theo loại ảo tưởng tuyệt đẹp này vào giấc mộng, Diệp Phi cũng chậm rãi say giấc.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch