Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 13: Con muốn học võ. (2)

Chương 13: Con muốn học võ. (2)


Triệu Chấn Đường không vòng vo mà thẳng tuột nói.

Trước tình thế này Triệu Tiến chẳng thể nói gì, bụng hắn có đạo lý lớn, nhưng nếu như nói ra những lời không phù hợp lứa tuổi, không ai nghe hiểu mà nói, còn khiến người ta hoảng sợ, dẫn đến xảy ra hậu quả không cần thiết. Thật ra Triệu Tiến cũng cảm thấy kỳ lạ, chỉ riêng lí lẽ của Triệu Chấn Hưng cũng đủ sức thuyết phục rồi. Cha mẹ Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa cũng không là loại người không nuông chiều con, làm sao lại kiên quyết như vậy.

Triệu Chấn Hưng nhoài người về phía trước, khẩn khoản nói:

- Đại ca, gốc của Triệu gia chúng ta ở Từ Châu vệ, thân ở trong quân thì cũng nên phải có võ nghệ cao cường, sớm muộn gì cũng sẽ cần dùng đến. Không có võ nghệ cao cường, chỉ nghĩ đến cái nghề đao phủ, đó không phải là nghĩ xa, cũng chẳng có triển vọng gì..

Nói còn chưa dứt lời, Triệu Chấn Đường vỗ mạnh xuống bàn, bình rươu trong tay rơi xuống vỡ vụn, Triệu Tiến giật nảy mình. Triệu Chấn Đường giơ tay lên chỉ vào Triệu Chấn Hưng, trừng mắt quát:

- Gốc ở Từ Châu vệ, cái sở Vệ chó đấy có cái gì, buôn bán người ngươi không thấy sao? Đưa mẹ mình, vợ mình ra bán ngươi chưa thấy sao? Vào rừng làm cướp ngươi chưa thấy sao?

Hỏi một thôi một hồi, Hà Thúy Hoa vội vàng giơ tay can:

- Làm chủ nhà, làm chủ nhà, đừng có hét lên với Nhị thúc, khiến hàng xóm….

- Đây không phải chuyện của ngươi. Lão Nhị, ta biết rằng ngươi xem thường việc làm đao phủ của ta. Nhưng ngươi về Từ Châu chờ chết, chính là số tiền kiếm được từ nghề này cho ngươi bốc thuốc xem bệnh, cho ngươi sống tới ngày nay đấy. Huynh đệ ta khi còn nhỏ được ăn no mấy bữa? Giờ đây bữa nào cũng có thịt, là dựa vào ca ca ngươi đi chém đầu dấy. Võ nghệ đầy mình, võ nghệ đó có chim để dùng không? Điều ta học từ bé, bây giờ cái dùng đến là chém xuống đi xuống đó. Ngươi học thì thật là hay, nhưng mò được cái gì. Sống chết trong đó gần mười năm, cuối cùng mang trở về một thân đầy thương tích. Ngươi muốn cho Tiểu Tiến đi theo con đường của ngươi, đừng có nghĩ đến nữa!

Triệu Chấn Đường chỉ vào mặt đệ đệ hét lên một hồi.

Triệu Tiến ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm tự nhiên sao lại cãi vã nhau như thế. Hắn rất ít khi thấy phụ thân phẫn nộ như vậy, ý tứ trong lời nói khiến cho con người bị giày vò, trong những năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện buồn.

Đang nghĩ ngợi, đầu bên kia thúc phụ Triệu Chấn Hưng chậm rãi đứng lên. Trong lòng Triệu Tiến hết sức thất vọng, nghĩ thầm hai bên găng nhau như thế, thúc phụ sẽ ra về, những lời khuyên bảo đêm nay e là thất bại.

Chẳng thể nghĩ Triệu Chấn Hưng đứng dậy không đòi về, mà nhìn chăm chăm Triệu Chấn Đường nói:

- Đại ca, cha mẹ chúng ta chết sớm, đại ca nuôi đệ lớn khôn. Đệ sau khi quay về, đại ca và đại tẩu lại chăm sóc đệ. Đệ ghi tạc những điều này trong lòng. Đại ca, cho đệ hỏi một việc này, nếu đại ca không có thân phận Bách hộ này thì cái nghề đao phủ có làm được mãi không?

Nghe đến đây, Triệu Tiến giật mình, vấn đề này chẳng liên quan gì đến việc học võ của mình cả. Tuy nhiên, hắn có thể hiểu, cái nghề đao phủ xui xẻo này, lại là nghề béo bở, rất nhiều người muốn làm. Cứ coi như mình là một người dám làm đi chăng nữa thì cũng phải xem mình có bản lĩnh hay không? Triệu Chấn Đường thân là bách hộ của Từ Châu Vệ thì cho dù là người có học hay kẻ võ biền cũng là xuất thân có phẩm cấp, kẻ khác cũng không dám động vào.

Triệu Chấn Đường gật gật đầu, Triệu Chấn Hưng giọng buồn buồn lại hỏi:

- Đại ca, ca làm sao lại lên được bách hộ, đệ có cần phải nói không?

Triệu Chấn Đường đáng ra phải tiếp tục gào lên như lúc nãy nghe đến câu đó, chợt mặt mũi trở nên xanh xám. Cuối cùng thở dài than một tiếng. Triệu Chấn Hưng tiếp tục truy hỏi:

- Đại ca, đại tẩu, sống một ngày là một ngày của tạo hóa, đệ cho Tiểu Tiến học võ, chẳng lẽ lại chỉ là vì đệ thôi sao?

Lần này Hà Thúy Hoa cũng chẳng nói một câu, Triệu Chấn Đường tiện tay với cái bát không, cầm cái vò rượu nhỏ rót đầy, bưng lên nốc một hơi cạn, cúi đầu nhìn xuống bàn nói:

- Học, cho Tiểu Tiến theo đệ học đó!

Nghe đến câu này, Triệu Tiến ở bên cạnh thở phào, Triệu Chấn Hưng lộ rõ nét mặt khuây khỏa. Vừa định nói, lại bị sặc, lấy tay che miệng, ho sặc sụa một hồi.

Triệu Chấn Hưng động ho là ho một thôi một hồi, còng cả người, mặt mũi trông rất khổ sở. Triệu Chấn Đường ngẩng lên lo âu nhìn y. Hà Thúy Hoa ngập ngừng một lát, rồi đong một bát canh, bê đặt lên trên bàn:

- Chấn Hưng, uống lấy bát canh cho đỡ ho.

Trận ho rồi cũng phải dừng, Triệu Chấn Hưng lấy tay lau miệng, khàn khàn nói:

- Đại ca, đại tẩu, đệ về đây, sáng sớm mai chuẩn bị đồ cho Tiểu Tiến mang theo để luyện võ, cho nó sang chỗ đệ.

Nói xong đứng dậy, y muốn giơ tay xoa đầu Tiểu Tiến, giơ ra rồi lại rụt lại, Triệu Tiến ngẩn người ra đó. Đến khi Triệu Chấn Hưng nhìn hắn gượng cười hắn cũng chẳng để ý, Triệu Tiến nhìn thấy lòng bàn tay của thúc phụ Triệu Chấn Hưng toàn là máu đen.

Trong phòng rất yên tĩnh, Triệu Chấn Hưng ra tới cửa, Triệu Chấn Đường mới ồm ồm mở miệng hỏi:

- Thuốc kia đệ còn uống chứ? Uống hết ta lại bốc thêm cho đệ!

- Đệ vẫn uống, nhưng thuốc đó chỉ ngăn khỏi ho thôi, không trị được tận gốc. Đại ca không nên phí tiền.

Triệu Chấn Hưng quay lại nói xong, liền ra về.

- Tiểu Tiến đứng lên tiễn thúc về đi con.

Hà Thúy Hoa chiếu lệ nói, Triệu Chấn Đường ở bên lại thở dài thườn thượt, rót đầy bát rượu, uống một hơi.

Triệu Tiến theo Triệu Chấn Hưng đi qua sân, chú khỉ đã chui vào ổ ngủ.

Trong sân thật là yên ắng, mục đích của hai chú cháu đạt được đáng ra lúc này phải rất là vui. Nhưng những lời qua lại vừa rồi trong nhà, không khí vẫn còn nặng nề, đi ra gần tới cửa rồi mà hai chú cháu vẫn lặng lẽ không nói gì

- Tiểu Tiến, cháu học võ chỉ là để đánh thắng thôi sao?

Ở cửa Triệu Chấn Hưng mới hỏi một câu.

Triệu Tiến ngẫm nghĩ một lát, rồi thận trọng đáp:

- Hiện nay thì là vì đánh thắng nên cháu mới học.

Nghe xong câu trả lời nước đôi, Triệu Chấn Hưng cười cười, không hỏi tiếp mà ra về.

Đợi cho Triệu Tiến trở lại trong phòng, Triệu Chấn Đường đã uống mặt đỏ bừng. Nhìn Triệu Tiến vào xong, Triệu Chấn Đường lớn tiếng mắng:

- Con ẻo lả như vậy cũng đòi học võ được, nhìn cái đao chém đầu cũng đủ chết ngất, sớm muộn gì cũng khóc mà đòi về.

Hà Thúy Hoa không muốn tiếp tục chuyện này, giục Triệu Tiến sớm đi ngủ. Triệu Tiến vâng dạ rồi quay vào phòng mình, chỉ nghe thấy tiếng thở dài đằng sau:

- Ta xin lỗi đệ Chấn Hưng…

Sau đó cửa phòng đóng lại, tiếng bên ngoài không nghe rõ nữa.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch