Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 24: Cha mẹ trong mắt đứa trẻ. (2)

Chương 24: Cha mẹ trong mắt đứa trẻ. (2)


Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh nến của chính đường leo lét hắt qua khe cửa. Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa nhỏ giọng bàn luận cái gì với nhau ở trong đó, không ai phát hiện ra sự không ổn của Triệu Tiến.

Triệu Tiến không gọi cha mẹ vào, hắn cứ ngơ ngác ngồi ở đó. Không phải Triệu Tiến mơ thấy ác mộng, cũng không xuất hiện một ảo giác đáng sợ nào cả. Sở dĩ đột nhiên tỉnh lại, là vì bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện.

Đến thời đại này chưa đến hai mươi ngày, nhưng Triệu Tiến lại có cảm giác như mình là người của thời đại này rồi. Có rất nhiều thứ của kiếp kia đều đang từ từ phai nhạt, thậm chí không buồn nghĩ đến nữa.

Lẽ nào cả đời này sẽ trôi qua như vậy? Tuy học võ thì khỏe mạnh, nhưng theo xu thế phát triển hiện nay, bản thân cũng sẽ không thể trở thành một nam nhân cứng cáp. Có thể kế thừa chức đao phủ của phụ thân và thân phận của nha dịch, sau đó sống một cuộc sống bình thường.

Sau đó thì sao? Triệu Tiến lại tự hỏi bản thân. Cứ để cả cuộc đời trôi qua một cách bình thản như vậy hay sao?

Kiếp ấy của bản thân từ tầng lớp hạ lưu nỗ lực để lên tới trung lưu. Thậm chí còn có ước vọng lớn lao là trở thành phó tổng giám đốc mà tràn đầy niềm tin, nỗ lực phấn đấu lại vì bệnh nặng mà qua đời.

Nhưng cuộc đời như vậy chiến đấu có, phấn đấu có, phát ra ánh hào quang của bản thân. Nhưng kiếp này thì sao? Cứ bình thường như vậy mà trưởng thành, rồi lập gia đình, làm một nha dịch có thân thủ tốt?

Nhân sinh một đời, không thể cứ trôi qua một cách bình thường như vậy được. Triệu Tiến ngồi trên giường nắm chặt nắm tay. Có cơ hội làm lại từ đầu, không thể tùy tiền vứt bỏ, phải nắm chắc vận mệnh của bản thân, làm cho bản thân mạnh mẽ hơn, làm cho bản thân tỏa sáng, làm cho bản thân được lưu danh sử sách.

Triệu Tiến thở phào một hơi. Trước kia quá mệt mỏi, chưa bao giờ được nghỉ ngơi. Chợt gặp được sự ấm áp của tấm lòng phụ thân, không kìm được lòng mà thảnh thơi, tựa như bị đồng hóa vậy. Nhưng cuộc sống như thế này không phải là cuộc sống mà Triệu Tiến muốn.

Nằm trên gối, Triệu Tiến cảm thấy tâm tư rất ổn. Hắn biết bản thân muốn làm cái gì, định được mục tiêu của cuộc đời, chút lo sợ mơ hồ tan thành mây khói.

Những kiến thức và kinh nghiệm cả đời kia đều là gia tài đáng quý. Những quyển sách mà bạn bè đọc cho nghe khi còn ở trên giường bệnh cũng thật đáng giá. Bây giờ nhớ lại, vẫn còn nhớ rất kĩ càng.

Nghĩ đến đây, Triệu Tiến lại tự mắng chính bản thân mình, những thứ đã quên đi, chẳng khác nào mất trắng số của cải lớn.

Một đêm qua đi, người nhà Triệu Tiến đã quen với việc hắn chạy bộ vào mỗi sáng sớm. Triệu Chấn Đường điều chỉnh lại tác phong làm việc và nghỉ ngơi của mình, mỗi ngày đều cùng Triệu Tiến thức dậy. Triệu Chấn Đường mở cửa sân, khi thì cầm cây quỷ đầu đao chém cột gỗ, khi thì đứng xem Triệu Tiến chạy quanh sân.

Nhưng sáng nay Triệu Tiến ra ngoài, chào hỏi Triệu Chấn Đường, lại dọa cho Triệu Chấn Đường giật mình. Bởi vì mắt của Triệu Tiến vằn lên những tơ máu, nhìn thấy rõ bộ dạng của một đêm ngủ không ngon. Nhưng Triệu Tiến không nói gì, Triệu Chấn Đường cũng không hỏi gì.

Lúc ăn sáng, bộ dạng ngủ không ngon của Triệu Tiến lại bị Hà Thúy Hoa nhìn thấy, lại bị bà đau lòng mà mắng cho một trận. Nói bởi vì hắn đánh nhau, gây rối cho nên mới ngủ không ngon, cứ chuyên tâm ăn cho no, ngủ cho say có phải tốt không. Triệu Tiến chỉ có thể vừa ăn vừa nghe, vốn dĩ tối qua hắn vắt óc để hồi tưởng lại kỉ niệm cho nên mới ngủ không ngon.

Sau khi ăn sáng xong, Triệu Tiến buông bát. Hà Thúy Hoa đã ở chỗ nào đó dọn dẹp rồi, Triệu Tiến do dự một chút rồi mở miệng nói:

- Nương, con muốn mang một chút bánh sữa điểm tâm trong nhà mang ra ngoài.

Chiếc bánh điểm tâm ấy cũng là do Hà Thúy Hoa mua về để Triệu Tiến bồi bổ, sợ hắn khi luyện võ bị đói, bây giờ vẫn còn lại bốn chiếc. Nghe vậy, Hà Thúy Hoa gật đầu, còn không quên nhắc nhở:

- Muốn ăn thì cầm đi, nhớ phải cho Tiểu Lan ăn cùng, không được ăn một mình.

- Nương, con còn muốn mua nhiều hơn nữa để cầm ra ngoài.

Triệu Tiến tiếp tục nói.

Lấy điểm tâm để ăn là một chuyện rất bình thường, nhưng muốn nhiều một chút thì cha mẹ quả thực không hiểu nổi. Hà Thúy Hoa dừng việc dọn dẹp, hỏi:

- Con muốn ăn cái gì nương mua cho con, Tiểu Lan ăn ít, thúc phụ con cũng không ăn cái này, con cầm nhiều như thế để làm gì?

Lúc này, Triệu Chấn Đường sắp sửa ra ngoài cũng phải ngoảnh lại, nhìn Triệu Tiến một cách hiếu kì, muốn nghe lý do của hắn.

Thân là một đứa trẻ, muốn làm chút chuyện nhỏ nhoi cũng thật khó. Thuyết phục cha mẹ quả là một điều không dễ dàng. Oán giận trong lòng vài câu, Triệu Tiến tiếp tục nói:

- Con muốn mang ra ngoài cho người khác ăn.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch