Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 41: Tất cả mọi người đang tiến bộ. (1)

Chương 41: Tất cả mọi người đang tiến bộ. (1)

Xem Truyện ở truyenfulldich.com
Triệu Tiến cố viết xong mấy chữ này, bút lông và đầu bút đã hoàn toàn cứng ngắc, nếu như không được học, có lẽ sẽ rất khó để viết ra mấy chữ
này.
Lại lấy ra một tờ giấy khác, cũng may là cửa hàng này còn mấy quyển sổ, bằng không đi đâu tìm giấy cũng là vấn đề nan giải.
Triệu Tiến dùng bút lông vẽ mấy hàng ngang, lại ghi chú bên cạnh Trường Mẫu Binh mặc khôi giáp” “ Kích Binh”, mặc cuối cùng ghi “Thụy Sĩ phương trận”
Nhớ lại những điều xảy ra, ví dụ như khi hầm thủy thịt bò thả một ít lá trà có thể hầm nhừ nhanh, còn có người lãnh đạo thích loại đại tiền môn Thượng Hải, những thứ này tự nhiên không có tác dụng gì, Triệu Tiến phát hiện quãng thời gian trên giường bệnh kia, làm cho nội dung nghe thấy giúp ích lớn nhất.
Bởi vì khi đó là bạn hắn đang đọc loại sách hắn thích nhất, nên hiểu được rất nhiều chuyện mà Triệu Tiến yêu thích và có kiến thức sâu.
Những thứ này có liên quan đến kiến thức chiến trận nên có lẽ rất trọng yếu, Triệu Tiến mặc dù đối với lịch sử cũng không hiểu gì, nhưng cũng biết đây là thời Minh Thanh, thực lực quân sự phương Tây bắt đầu vượt qua Đông Phương, hơn nữa người bằng hữu kia còn hăng hái nói, dù không cần súng ống, mấy bộ binh Châu Âu tinh nhuệ kia cũng dũng mãnh vô cùng.
Tự mình muốn học võ, kiến thức chiến trận này nhất định phải giữ cho thật tốt, Triệu Tiến chú ý một chút, bất luận là Tây Ban Nha hay là Thụy Sĩ, những cái gọi là bộ binh tinh nhuệ này đều dùng trường mẫu, nói như vậy bây giờ mình học trường mâu chẳng phải là đi đúng đường rồi sao.
Lúc ấy hắn được người bằng hữu kia cho xem những lời chú thích trên bản đồ, mặt trên cũng có bộ binh động tác mẫu cầm trường mẫu, những thứ này không thể dùng bút lông để vẽ ra, chỉ có thể tìm cái đinh ở trên quầy để khắc lại.
Nhìn một đám hoa văn vẽ trên mảnh gỗ, Triệu Tiến buồn cười, những cái này thoạt nhìn rất giống bí tịch khắc vào phiến đá trong tiểu thuyết võ hiệp.
Trừ lần đó ra, Triệu Tiến không thấy bóng người nào ở kho hàng và mặt tiền cửa hàng, cảm thấy vô cùng tự do tự tại, đây là không gian của riêng hắn, có thể tùy ý suy nghĩ, tùy ý làm gì làm. Hứng thú chính là Mộc Thục Lan rất không thích vào trong, tiểu cô nương cho rằng bên trong u ám, hơn nữa còn có bụi bẩn rất không sạch sẽ.
Sáng sớm ngày 23 tháng mười đó, Triệu Tiến nhìn thấy trên phố có một tòa nhà có rất nhiều người ra ra vào vào, như thể có người quét dọn, còn có một chiếc xe ngựa chở đầy đồ dùng các loại.
Xem Truyện ở truyenfulldich.com

-
Lúc ăn cơm hắn đã biết được nguyên nhân.

Người đọc sách này nghĩ cái gì thật không hiểu, Vân Long Sơn bên kia không đi, lại muốn đến ở Bắc Quan này.
Cái thân phận kia, đi Dương Châu, đi Giang Nam đều có thể sống thoải mái, làm sao lại đến chốn Từ Châu rách nát này.
Thì ra trạch viện kia là của vị lão quan gia kinh thành kia. Tin này thực khiến cho Triệu Tiến bất ngờ, hắn biết rằng bên trong Từ Châu có câu “ Cùng Nam Quan phú Bắc Quan, đương quan đích đô trụ hộ bộ sơn” ( Nghèo Nam Quan, giàu Bắc Quan, làm quan đều ở Hộ Bộ Sơn)
Thành Từ Châu dựa vào Hoàng Hà, nhiều lần bởi vì Hoàng Hà chảy qua mà ngập lụt, cho nên không dễ gì biến nơi bị ngập lụt liên tục thành nơi tốt. Thành Từ Châu xây dựng dựa vào Vân Long Sơn, Bắc cao Nam thấp, một bên Vân Long Sơn trong thành là Hộ Bộ Sơn, cho nên mới có cách nói này.
Phụ mẫu hắn nói chuyện đến tận sau hắn mới hiểu được vì sao vị quan kinh thành kia lại làm như vậy, vì vị lão gia này là người Bắc Quan, có ý tưởng nhớ về cố hương.
Từ cuộc nói chuyện này rốt cuộc Triệu Tiến cũng biết được vị quan này họ Vương, ở Từ Châu không có họ hàng thân thuộc nào, trong dòng họ cũng không hưng thịnh.
Giữa trưa ngày 25 tháng mười đó, Triệu Tiến cùng thúc phụ về ăn cơm như thường ngày, nhưng Mộc Thục Lan lại không về cùng. Tiểu cô nương này ngày hôm qua buồn bực nói chuyện với hắn, về sau nói mỗi ngày phải học rất nhiều thứ, không thể thường xuyên tới chơi nữa.
Triệu Tiến cảm thấy rất bình thường, con gái bảy tám tuổi cũng tới tuổi học hành rồi, nhưng ngẫm nghĩ lại mới phát hiện không hợp lý lắm. Các bé gái thời đại này không có tài thì được đức, giúp chồng nuôi dạy con cái, học thủ công mới là bình thường. Chỉ có điều nghe ngữ khí của Mộc Thục Lan thì có lẽ cô bé cũng không học những thứ này.
Không có tiểu cô nương ở bên, Triệu Tiến lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Mỗi ngày cùng một cô bé tám tuổi, hơn nữa cô bé này lại rất thân cận, với hắn mà nói rất không tự nhiên.
Khi hai chú cháu đi đến đầu đường, nhìn thấy phía trước náo nhiệt vô cùng, bên ngoài xe ngựa cùng kiệu gỗ xếp thành hàng, còn có thể nhìn thấy nha dịch mặc y phục đỏ, mũ đen tuần tra kiểm tra ở đó.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch