Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 44: Cuộc gặp ngẫu nhiên (2)

Chương 44: Cuộc gặp ngẫu nhiên (2)
Mộc Thục Lan thì bản tính lãng mạn, hai khí chất này cũng rất hiếm thấy. Thiếu niên đó nói như vậy cũng không thấy kỳ lạ.
Những lời này khiến cho Triệu Tiến thoải mái hơn một chút. Khẩu khí của loại người này đã chứng minh được đối phương vẫn là một đứa trẻ, cho dù ai đối mặt với sự tồn tại quá hoàn mỹ hầu như cũng đều có áp lực.
- Thiếu gia, nơi đó cũng gần tới rồi, sắp tới rồi.
Giọng nói xa dần, người cũng đi xa.
Triệu Tiến và Mộc Thục Lan vẫn quay đầu lại nhìn. Đám người đi xa dần, tiểu cô nương mới hiếu kỳ hỏi:
Tiểu Tiến ca ca, người này là ai?
- Không biết, không giống với người ở Từ Châu chúng ta.
Triệu Tiến đáp. Hắn bỗng nhớ tới khẩu âm Quan thoại mà mấy người đó vừa nói, chưa từng gặp bao giờ, nói ra lại là quan thoại, hắn đại khái có chút phán đoán.
Xem Truyện ở truyenfulldich.com


Hai ngày trôi qua, người khách ở trước cửa Vương gia không những không bớt đi, ngược lại còn nhiều hơn. Điều này cũng không có gì là kỳ lạ, thời gian đi đường ở thời đại này phải dùng ngày để tính, nhân tài ở phủ huyện xung quanh vừa mới tới.
Triệu Tiến cũng không còn chạy bộ sáng sớm ở cửa Vương gia nữa, khi hắn thức dậy chạy bộ thì trời vẫn chưa sáng, nhưng mặc dù sớm như vậy, trước cửa bên đó đều có người cầm thiếp đứng chờ rồi. Phương diện khác, Triệu Tiến đã quyết định gia tăng thời gian chạy, khoảng cách chạy sáng sớm có thể hoàn thành khá nhẹ nhàng. Sức khỏe của thế gia võ phu quả nhiên là tốt, trước đây dù yếu ớt, nhưng tăng cường tập luyện, dinh dưỡng đầy đủ, sức khỏe được nâng cao rất nhanh.
Sáng nay Mộc Thục Lan vẫn chưa tới, có lẽ là đang ở nhà học gì đó. Triệu Chấn Hưng tới đón Triệu Tiến đi cùng, học võ vẫn rất buồn tẻ, hạng mục của mấy ngày trước một khi lặp lại nhiều lần cũng chẳng thú vị gì nữa.
Điều khiến Triệu Tiến cảm thấy có chút kinh ngạc là thúc phụ Triệu Chấn Hưng mình vốn trầm tính ít nói bỗng nhiên nói nhiều. Khi hắn luyện võ, Triệu Chấn Hưng ở phía trên nói luôn miệng.
Nhạc gia gia nói, ra trận phải nắm chắc thương, trong miệng có nước miếng, đó chính là binh tốt. Thích Thiếu Bảo còn nói, ra trận chém giết, võ nghệ có tốt cũng vô ích, con người ngươi trong đội, chỉ cần chỉnh tề nhịp nhàng, trận hình không loạn, mới có thể sát thương phía trước. Đây đều là nói rất đúng ....
Thật ra muốn ra trận chém giết, cần phải có một bộ khôi giáp mặc trên người, nhớ dù mượn tiền cũng phải mua một bộ quần lót lụa. Có bộ quần áo lót lụa này, bị cung tên bắn trúng, khi mũi tên bắn có thể thuận tiện rút mũi tên ra hơn. Vải lụa tính mềm dai, vận khí tốt, mũi tên không bắn xuyên qua, lúc rút ra giảm đau đớn, nếu không thì sẽ bị mất một mảng thịt
Triệu Tiến nghe rất nghiêm túc. Những điều thúc phụ mình nói đều là kiến thức thực dụng và ví dụ trận chiến điển hình. Hơn nữa, những kiến thức này có thể được chứng nhận trong ký ức của hắn. Kiếp trước khi nằm trên giường bệnh, thông qua bạn bè đọc sách mà ghi nhớ được không ít kiến thức quân sự, nhớ lại được cũng không ít. Nhưng đối với Triệu Tiến chưa từng có chút cơ sở nào mà nói, phần đa đều là biết mà không biết giá trị. Bây giờ có thúc phụ mình nói ra những ví dụ chân thực đó, Triệu Tiến phát hiện ra mình bắt đầu hiểu rồi.
Trong quá trình luyện võ buồn tẻ có người giảng giải ngươi những trận chiến điển hình và kinh nghiệm thực chiến, khiến cho quá trình này trở lên thú vị hơn. Triệu Tiến còn phát hiện thấy có một điểm thú vị khác nữa, phương trận Thụy Sỹ và Tây Ban Nha, quan niệm quân sự của vương tử Ni Đức Lan Mạc Lý Tư có rất nhiều điểm tương đồng với binh pháp của Thích Kế Quang.
Nhưng trong quá trình nghe cũng không thể phân tâm, có vài lần nghe quá chuyên tâm, động tác biến dạng, roi mây của thúc phụ Triệu Chấn Hưng không chút lưu tình rút ra. Bởi vì nói rất phấn khích, Triệu Tiến nghe nhập thần, quả thực đã bị quất mười mấy lần. Triệu Tiến có chút ấm ức, chẳng lẽ thúc phụ nói chuyện này chính là để khảo nghiệm sức tập trung của
mình sao?



Trong lúc Triệu Chấn Hưng nói những chuyện này, tiếng ho khan vài lần được bật lên. Triệu Tiến rõ ràng là nhìn thấy vết máu trên tay thúc phụ, bệnh thật sự rất nặng rồi!
- Thúc phụ không sao chứ ạ?
Triệu Tiến lúc này đã dung hợp tất cả, phụ mẫu chính là phụ mẫu, thúc phụ chính là thúc phụ, họ căn bản đều là người thân của mình.
- Không sao, vết thương cũ trời lạnh là như vậy. Động tác lại sai rồi, không được mất phân tâm, nếu thật sự chém giết trên chiến trường, cháu đã xong rồi!
Triệu Chấn Hưng trả lời vài câu liền rống lên.
Đây cũng là điểm mà Triệu Tiến cảm thấy kỳ lạ. Thúc phụ mình bỗng nhiên lại trở nên nghiêm nghị như vậy.
Nhưng tới trưa thu hoạch cũng quả thật không hề nhỏ, trong lòng Triệu Tiến muốn đi tới mặt tiền cửa hàng kia một chuyến, ghi chép lại những điều hữu ích này lại.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch