Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 50: Triệu Tiến đứng đầu (2)

Chương 50: Triệu Tiến đứng đầu (2)

Vương Triệu Tĩnh cũng không biết sát nhân là bộ dạng thế nào, cảm giác thế nào. Nhưng trong khoảnh khắc đó, không khỏi có cảm giác cổ quái.
Theo quy tắc, Vương Triệu Tĩnh vẫn không tính là thua, nhưng tiếp theo cũng không khó giải quyết. Triệu Tiến cầm côn lên đập lên vai Vương Triệu Tĩnh. Lúc này Vương Triệu Tĩnh có thể thở được rồi, liền giơ tay nhận thua.
Sau khi nhận thua, đám thiếu niên vây quanh xem cũng không hoan hô không chỉ là một mình Vương Triệu Tĩnh cảm nhận được luồng sát ý

mãnh liệt đó, mọi người cũng đều thấy sợ hãi cảm thận được đây là sát ý nhưng không chắc chắn lắm.
Triệu Tiến nhìn mọi người xung quanh, mọi người mới kịp phản ứng lại, trầm trồ khen hay. Triệu Tiến cũng không thèm để ý tới sự ủng hộ này. Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn có chút hiểu được lời của thúc phụ Triệu Trấn Hưng, thế nào gọi là võ nghệ trên sa trường? Thế nào gọi là chưa từng có từ trước đến nay?
Nếu nói trùng hợp luôn gắn liền với nhau, khi bốc thăm nhóm bốn người mạnh nhất, Triệu Tiến đã đấu với Trần Thăng. Trần Thăng đã không kiềm chế nổi sự hưng phấn trên mặt, hỏi cũng không hỏi đã cầm đoản cônt trên
tay.
Trên mặt Vương Triệu Tĩnh có chút buồn bã, nhưng thiếu niên chính là thiếu niên, ôm ngực cũng vẫn đến xem náo nhiệt.
- Đánh được chưa?
Triệu Tiến hỏi một câu, Trần Thăng liền gật đầu. Triệu Tiến lắc đầu mim cười.
Triệu Tiến vẫn giơ ngang côn gỗ, làm ra tư thế cầm mậu. Còn Trần Thăng thì hai tay nắm chặt lấy cây côn gỗ trong tay, giơ cao qua đầu.
Hai người rơi vào trạng thái giằng co. Người có mặt theo đó yên lặng, đám thiếu niên đều có thể hiểu được sự căng thẳng giữa hai người.
-

Một người dùng thương, một người dùng đao, Từ Châu thật sự là xứng danh võ nghệ sâu dày.
Vương Triệu Tĩnh ôm ngực thấp giọng lẩm bẩm.
Chờ tới khi thấy hai bên đều đã ở tư thế sẵn sàng rồi, Trần Hoành mới hộ lớn bắt đầu. Triệu Tiến cũng không suy nghĩ nhiều tới ra tay trước chế phục được người, rống lên một tiếng, đặt ngang cây côn đánh mạnh tới.
Triệu Tiến xông lên, Trần Thăng chỉ bước ra một bước, đoản côn trong tay đánh xuống, mục tiêu không phải là người, mà là cây côn trong tay Triệu Tiến, đánh thật mạnh vào mũi cây côn. Cây côn trong tay Triệu Tiến bỗng nhiên lệch đi, đoản côn trong tay Trần Thăng lập tức áp sát cây côn, trược về phía bàn tay Triệu Tiến.
Nếu đây thật sự là đao, chém thẳng xuống tay Triệu Tiến. Nhưng Triệu Tiến lúc này vẫn chỉ tiến lên trước cây gậy của hắn đã bị chặn lại rồi, ném thẳng côn gỗ trong tay ra, tay không binh khí xông tới. Bây giờ nắm tay của Triệu Tiến lúc này chính là côn gỗ, chính là “trường mâu” trong tay.
Sự chú ý của Trần Thăng tập trung của dồn hết vào côn gỗ của Triệu Tiến, không nghĩ Triệu Tiến lại xông thẳng tới trước hung dữ như vậy, trong lúc vội vã đoản côn trong tay không kịp thu lại, tới khi kịp nhận ra thì đã không còn kịp nữa rồi. Bị Triệu Tiến đánh trúng một chưởng rồi. Thân người nghênh ngả lui về phía sau vài bước, lại bị Triệu Tiến đá trúng một cước vào đùi, ngã lăn xuống đất.
- Ò.
Mọi người không khỏi kinh hãi, ai cũng không ngờ Triệu Tiến tấn công dũng mãnh như vậy.

Triệu Tiến ở tại chỗ thở hổn hển, lao lên phía trước lôi Trần Thăng đúng dậy. Chính hắn cũng không chú ý tới, bây giờ đã có đủ sức lực để lôi Trần Thăng to béo đứng dậy.
- Ngươi mạnh như vậy, vì sao đánh sớm chút, thật đúng là đã quá ây da!
Trần Thăng đánh rất đã tay, nói hai câu, liền động vào chỗ đau, hít một sâu hơi khí lạnh.
Trong trận cuối cùng đấu với Triệu Tiến chính là Cát Hương. Cát Hương thật không dễ dàng gì đánh thắng Lưu Dũng, không ngờ lại gặp Triệu Tiến. Cát Hương với vẻ mặt nhăn nhó, sau đó liền gãi đầu, cam chịu nói: - Dù sao cũng đánh không lại, chi bằng thử xem sao.
Đám thiếu niên vây quanh đều cười vang. Không khi ở hiện trường lúc này rất rôm rả, Triệu Tiển được mọi người xem như là mạnh nhất, đã chứng minh được thực lực của mình, không thua Vương Triệu Tĩnh từ bên ngoài tới, đám thiếu niên đều cảm thấy rất vui.
Thấy hai người đều đã sẵn sàng, bên phía Trần Hoành liền hô bắt đầu Đúng lúc này, ở lối vào phía nam truyền tới một trận hỗn loạn.
- Chó ngoan không cản đường, cút sang một bên!
- Oắt con cút ngay!
Có người hùng hổ mắng chửi, đây không phải là người trong bãi chứa hàng, Triệu Tiến cũng đã nghe thấy, liền quay đầu lại nhìn. Đám thiếu niên phía nam đều hoang mang, lo lắng, năm người thanh niên nghênh ngang

đi vào.
Năm người này xem ra đều khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, mặc áo bào bông không vừa người. Áo bào bông rất bẩn, người dẫn đầu là một người cao gầy, đầu không lớn, nhìn giống như là cắm gậy trúc lên đầu, mắt hình tam giác, khóe miệng xanh tím, còn ngậm một cọng cỏ, có dánh vẻ của kẻ lưu manh.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch