Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 96: Tiếng gõ cửa đêm khuya

Chương 96: Tiếng gõ cửa đêm khuya





Lúc ban đầu, Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa còn răn dạy cậu mấy câu, nhưng nhìn thấy con nhà mình mệt mỏi, cả người mồ hôi nhễ nhại, cũng không nói gì, lần nào cũng để lại riêng một phần thức ăn nóng, đợi Triệu Tiến về nhà ăn.

Không chỉ có về nhà muộn hơn, thói quen theo đó mà thay đổi cũng rất nhiều. Từ cái ngày xảy ra vụ việc theo dõi, Triệu Tiến luôn mang theo trường mâu và đoản đao, trước kia cậu đều đặt những thứ này trong trạch viện của nhị thúc Triệu Chấn Hưng, hiện tại thì vũ khí không rời tay.

Từ Châu đã đến tháng ba, nhìn chung cũng không rét lạnh lắm, buổi tối đốt lò sưởi cũng không cần quá nóng. Ban ngày mệt mỏi, buổi tối không khô hanh, Triệu Tiến ngủ rất ngon giấc.

Đã là mười hai tháng ba, cũng xấp xỉ một tháng không nhìn thấy Mộc Thục Lan. Nếu như mười lăm tháng ba vẫn không gặp, thì mình phải đi hỏi thăm. Vô tình, tiểu cô nương đã trở thành một phần trong cuộc sống của Triệu Tiến, trong lúc suy nghĩ, Triệu Tiến chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Không biết là lúc nào trong đêm, Triệu Tiến bị tiếng gõ cửa ở ngoài làm bừng tỉnh, bốn phía yên tĩnh, ngoài cửa sổ một màn tối đen, tiếng gõ cửa cốc cốc chói tai lạ thường.

Sau khi Triệu Tiến tỉnh táo hẳn thì phản ứng đầu tiên chính là lấy thanh đao dưới gối ra. Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng gấp gáp, chó ở xung quanh đều theo đó sủa vang. Triệu Tiến luống cuống mặc quần áo, cầm đao đi ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng thì nhìn thấy một bóng người, cậu sợ đến mức lui về phía sau một chút, rồi mới nhìn ra đó là phụ thân mình. Trong tay Triệu Chấn Đường đã cầm đao.

- Con ra ngoài làm gì, quay về đi!

Triệu Chấn Đường quát to.

Triệu Tiến lắc đầu, hạ giọng nói:

- Con cũng có thể giúp được.

Triệu Chấn Đường sững sờ, hạ giọng nói:

- Có lẽ là không có việc gì, con đi theo sau lưng ta, mọi chuyện phải cẩn thận.

Nửa đêm đột nhiên có người đập cửa, hơn nữa còn không lên tiếng, quả thật kỳ quặc. Hiện tại thành Từ Châu càng lúc càng không yên ổn, những vụ án trong đêm nhà bị kẻ cắp xông vào, giết người cướp cửa không phải là một hai vụ, hơn nữa Triệu gia cũng không có thân thích ở Từ Châu, căn bản không có ai đến gọi cửa.

Hai cha con cẩn thận mở cửa phòng, mang đao đi ra ngoài. Triệu Tiến phát hiện cha mẹ mình rất bình tĩnh đối với sự việc này, mẫu thân vẫn rất trấn tĩnh không bước ra.

Đi đến sân, Triệu Tiến giắt đao lên hông, vươn tay cầm lấy trường mâu. Thời tiết đã ấm áp hơn một chút, con khỉ nuôi trong nhà lại dời từ trong phòng ra ngoài sân. Không ngờ con khỉ này cũng rất im lặng, nhìn cha con Triệu gia đi ra, mới nhỏ giọng kêu lên.

Tiếng gõ cửa vẫn kêu vang như trước, chó ở bốn phía đều sủa điên cuồng. Triệu Tiến đột nhiên chú ý, lực gõ cửa không lớn lắm, nếu không phải là ban đêm, thì kỳ thực âm thanh này cũng không vang như thế, hạ nhân của Triệu gia cũng đã dậy. Người đàn ông tên Triệu Tam cũng cầm gậy gộc trong tay đi ra.

Ánh trăng có phần sáng rõ, ba người đàn ông tụ lại một chỗ, trong tay có binh khí. Triệu Chấn Đường để ý cả trong lẫn ngoài, cẩn thận đi đến sau cửa, trầm giọng hỏi:

- Ai?

- Triệu thúc thúc, là cháu, cháu là Tiểu Lan, mau cho cháu vào đi!

Ba người trong sân đều ngạc nhiên. Bọn họ nghiêm trận chờ đón như thế, không ngờ bên ngoài lại là Mộc Thục Lan.

Cô bé gần một tháng không thấy mặt, lại đến Triệu gia lúc đêm khuya, chuyện này cả trong lẫn ngoài đều có vẻ kỳ dị.

Triệu Chấn Đường chưa bỏ đao xuống, quay đầu bảo Triệu Tam gỡ then cửa xuống. Triệu Tiến vốn dĩ vội vã đi mở cửa, nhìn thấy phụ thân mình cẩn thận như vậy, cậu cũng không dám buông lỏng.

Cửa sân đã mở, bên ngoài chỉ có một mình Mộc Thục Lan. Mặc dù dưới ánh trăng nhìn thấy rất mơ hồ, nhưng vẫn nhìn thấy một cô bé ăn mặc phong phanh, vẻ mặt kinh hãi.

Mộc Thục Lan lảo đảo chạy vào, cô bé nhìn Triệu Tiến đầu tiên, chạy về phía cậu. Triệu Tiến vội vã đặt trường mâu sang một bên. Còn chưa nói gì, cô bé đã sà vào lồng ngực cậu khóc òa lên, hơn nữa Mộc Thục Lan cả ngườ đều mất đi sự khống chế ngã xuống, Triệu Tiến chỉ có ôm chặt mới có thể giữ cho cô bé không ngã xuống.

- Đóng cửa, gọi vợ ngươi nhóm lửa lên.

Triệu Chấn Đường đi ra cửa nhìn trái nhìn phải, quay trở về liền trầm giọng nói.

Trong phòng cũng đã nghe thấy giọng nói của Mộc Thục Lan, Hà Thúy Hoa yên tâm thắp đèn dầu, vừa mới trấn hai hai bận, thì Triệu Tiến liền phát hiện Mộc Thục Lan mặc chiếc áo mỏng, liền cởi áo bông trên người mặc cho, mang tiểu cô nương chạy nhanh vào nhà.

Đêm khuya rét lạnh, Mộc Thục Lan mặc chiếc áo mỏng chạy tới, có thể đã gặp phải không ít đau khổ, vào trong nhà dưới ánh đèn mới nhìn thấy, cô bé bị lạnh cóng đến sắc mặt tái xanh, cả người run rẩy không ngừng. Hà Thúy Hoa đau lòng cầm mấy bộ y phục quấn lấy tiểu cô nương, bảo vợ của Triệu Tam đi nhóm lửa nấu nước.

Nhưng trạng thái hiện tại của Mộc Thục Lan càng giống như nhìn thấy chuyện gì đó đáng sợ, bị dọa đến sắp suy sụp đến nơi. Hà Thúy Hoa và Triệu Chấn Đường liếc mắt nhìn nhau, dịu dàng hỏi:

- Tiểu Lan, ở chỗ của thẩm đừng có sợ, cháu làm sao vậy?

Hà Thúy Hoa hỏi một câu, Mộc Thục Lan không trả lời, Hà Thúy Hoa ôm cô bé vào trong lòng, hạ thấp giọng lại nói:

- Tiểu Lan, đừng sợ, nói cho thẩm biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô bé toàn thân run rẩy lập tức ngừng lại, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nửa ngày cũng không nói nên lời, cuối cùng mới òa lên khóc, khóc nức nở mà nói:

- Cha cháu, cha cháu đã bị người ta giết rồi.

Mộc tiên sinh đã chết rồi? Còn là bị người ta giết? Triệu Tiến nhớ rõ ràng Mộc tiên sinh đó được mọi người vây quanh, bộ dáng khí thế tràn đầy. Đừng nói chuyện khác, chỉ mấy người đàn ông đi đón con gái cũng đều có võ kỹ trong người. Có nhiều người để dùng như vậy, lại bị người ta giết chết?

Suy nghĩ thoáng qua trong đầu Triệu Tiến, cậu cũng cũng chú ý cha mẹ mình nghe xong tin tức này cũng có cùng một vẻ mặt chấn động.

Con người buồn khổ quá mức, thường dễ đi đến cực đoan, nhưng đã khóc ra rồi thì không còn trở ngại nữa. Vợ của Triệu Tam đã đun nóng chén canh mang qua, tiểu cô nương uống một ngụm, cuối cùng cũng có thể tiếp tục nói chuyện.

Sau khi Mộc Thục Lan về đến nhà, phụ thân cô bé là Mộc tiên sinh không cho cô bé ra khỏi cửa, nói bên ngoài nguy hiểm, khi nào an toàn rồi, thì khi ấy có thể ra ngoài.

Mộc tiên sinh sắp xếp một nơi ở riêng biệt đơn độc, tuy là trạch viện đơn độc, nhưng phòng lại gần gũi chặt chẽ với nơi ở của Mộc tiên sinh, vách tường có một chút thiết kế, trong phòng Mộc tiên sinh phát ra âm thanh gì bên đây cũng đều có thể nghe rõ ràng.

Sau khi vào trạch viện này, Mộc tiên sinh có ước định với con gái mấy chuyện, không có sự cho phép của ông, thì không thể rời khỏi căn nhà này, cái ăn cái mặc đều có người ngoài đưa vào, lúc ngủ phải mặc áo khoác.

Điều khiến Mộc Thục Lan cảm thấy kỳ quái là cha còn nói với cô bé, ngủ gì thì cũng phải cảnh tỉnh, vạn nhất phát hiện ra cái gì không đúng, liền lập tức chạy ra ngoài cửa, đừng quan tâm gì hết, chạy đến chỗ Triệu gia cầu cứu.

Nghe đến đây, Mộc Thục Lan đã có chút sợ hãi, nhưng cô bé không phải là đại tiểu thư sống buông thả không biết nặng nhẹ, thấy phụ thân mình nghiêm túc như thế, cô bé lập tức ngoan ngoãn đáp ứng.

Tiểu cô nương vẫn chưa hoàn hồn, lúc nói còn lộn xộn, ba người Triệu gia đều nghe với vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc trước Mộc Thục Lan chạy đến chỗ Triệu gia, chính là vì trong nhà có người cãi vã, lần này ở trong nhà, âm thanh ồn ào lại ngày càng lớn hơn, hơn nữa ban ngày vẫn khá yên tĩnh, chỉ có buổi tối là ầm ĩ kịch liệt.

-... Ban đầu nhà cháu hằng ngày đều có không ít khách và thúc bá đến cửa, nhưng càng lúc càng lạnh tanh, chỉ có buổi tối thì huyên náo vô cùng, mấy ngày nay đều là cha cháu đích thân đưa cơm...

Chẳng lẽ Mộc Thục Lan thật sự là bang hội giang hồ? Triệu Tiến lòng đầy nghi hoặc.

Hai ngày nay không có người đến huyên náo, Mộc Thục Lan cuối cùng cũng ngủ yên được một chút. Đêm này nghe thấy bên chỗ phụ thân cũng không ai đến, chỉ có điều nửa đêm nghe thấy bên cửa phòng có động tĩnh.

Sau đó Mộc Thục Lan chợt nghe bên đó có người nói chuyện với phụ thân mình, cãi nhau chuyện khác với mấy hôm trước. Lần này hai người đều rất bình tĩnh. Nghe một hồi, Mộc Thục Lan sắp ngủ đến nơi.

-... Thì đúng lúc này, bên kia truyền đến tiếng kêu thảm của cha cháu. Cháu... cháu biết cha cháu có thể chịu đau rất giỏi, ông hô lớn tiếng như vậy, nhất định là để cho cháu nghe thấy...

Sự việc tiếp theo người Triệu gia cũng đã biết, chính là cô bé chạy một mạch đến Triệu gia.

Sau khi nói xong, Mộc Thục Lan cả người giống như thoát lực, chỉ ở đó khóc. Hà Thúy Hoa an ủi không được. Triệu Chấn Đường đi tới lui mấy bước, cau mày lầm bầm:

- Mộc Thịnh Nhiên cũng chết, đây là muốn làm gì?

Triệu Chấn Đường dừng bước, mở miệng nói:

- Tiểu Tiến, cầm binh khí của con, theo ta ra ngoài một chuyến.

- Ông à, muộn như vầy còn đi ra ngoài sao?

Hà Thúy Hoa lập tức ngẩng đầu nói.

Triệu Chấn Đường vừa cầm quỷ đầu đao trong tay, vừa trầm giọng nói:

- Bên đó nếu có người đi theo đến, thì đã sớm xông vào rồi. Các người đóng cửa thật kỹ, tắt hết đèn, ta không gọi cửa thì đừng mở.

Hà Thúy Hoa sắc mặt lập tức trầm xuống, tức giận nói:

- Mấy cái chuyện này, chúng ta xen vào là chuốc họa đấy.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch