Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 254: Tìm kiếm Trường Lập Tháp (2)

Chương 254: Tìm kiếm Trường Lập Tháp (2)


Cho nên Tưởng huyện thừa cũng gật đầu nói:

"Đúng như vậy, tất cả hòa thượng đạo sĩ của bổn huyện, lại có một phen giày vò rồi."



Nói xong không khỏi cười nói:

"Chỉ là không biết, nếu tìm kiếm hỏi thăm chính là đạo sĩ, vì sao mỗi lần ngay cả hòa thượng còn phải kéo lên?"

"Sợ Trường chân nhân quy y làm tăng thôi."

Vương Hiền cười nói, Tưởng huyện thừa cũng cười lên ha hả.

Cười thì cười, hai người lại không dám chậm trễ chút nào, loại khái sai rất được hoàng đế tin cậy như Hồ Oanh, nếu nói vài câu không tốt về bọn họ, hai người bọn họ đời này hoàn toàn tiêu rồi ...

Tưởng huyện thừa lúc này quyết định, Vương Hiền gác hết toàn bộ công việc trong tay, toàn lực ứng phó tiếp đài vị Hô khâm sai này, tuyệt đối không thể xảy ra một chút sơ suất.

Vương Hiền hồi hộp khẩn trương bận rộn hai ngày, trước tiên đem tất cả công việc tiếp đãi an bài hoàn hảo, lại gọi Đạo Hội tự đạo hội Trường Mậu Hiên, đạo hiệu Thanh Đăng Ti, cùng Tăng Hội tư tăng hội Nhàn Khê thiền sư đến nha môn.

Thanh Đằng Tử Trương Mậu Hiền đã ngoài bốn mươi tuổi, dáng người thon gầy, khuôn mặt vàng như nghệ, đôi mắt vừa đẹp vừa dài, ba chòm râu rũ xuống đến trước ngực. Hắn mặc một thần đạo bảo lụa trắng viền đen rộng rãi, đầu đội mũ thôn trang, cầm trong tay một thanh phát trận làm bằng bạc, ngồi ngay ngăn trên ghế quản mạo, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Nhân Khế thiền sư cũng là một hòa thượng trung niên phong độ nhẹ nhàng, nếu không phải cả người tăng bào vải xanh, trên đỉnh đầu có sẹo giới, trong tay một chuỗi tràng hạt, sẽ khiến người tưởng làm cho là một nho sĩ chứ không phải sa di.

"Nhị vị xin mời xem thử cái này."

Vương Hiền đem tờ công văn kia đưa cho Thanh Đàng đạo trưởng

nói:

"Là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?"

Thanh Đằng Tử sau khi xem xong, bình tình thản nhiên đưa cho Nhàn Khê hòa thượng, hòa thượng liếc nhìn, đọc một tiếng Phật hiệu

nói:

"A di đà phật, bệ hạ có lòng hướng đến Phật, quả thật phúc của trăm họ, đương nhiên là chuyện tốt"

"Ha ha...me Thanh Đằng Từ thản nhiên nói:

"Hoàng đế là hướng đến đạo."

"Về Phật."

Nhàn Khê hòa thượng lắc đầu chậm rãi nói.

"Người hoàng để tìm chính là Trường chân nhân, người trong Đạo gia ta."

Thanh Đằng Tử cười nói. "Đó là bởi vì Phật gia ta có Chân Phật, không cần Chân Nhân."

Nhân Khế hòa thượng nói.

"Được rồi được rồi, hai vị đừng tranh cãi với nhau nữa." Vương Hiền vội ngần hai người lại nói: "Đây chí ít cũng là một chuyện tốt, đúng không."

Một tặng một đạo liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi gật đầu.

"Nếu là chuyện tốt, mong hai vị cần phải tích cực phối hợp."

Vương Hiền nói:

"Phải làm tốt ba chuyện. Thứ nhất, dọn dẹp sạch sẽ tất cả đạo quán chùa miếu của bổn huyện. Thứ hai, giao cho ta một phần danh sách hòa thượng đạo sĩ của bốn huyện, ngoại trừ hòa thượng đạo sĩ trong chùa

niệu đạo quán có ở danh sách, những tăng nhân vẫn du, đạo sĩ trú lại kia một người cũng không thể bỏ sót, hơn nữa còn là quan trọng nhất!"

Dừng lại chốc lát rồi nói:



"Thứ ba, thông báo hòa thượng đạo sĩ bổn huyện, trước khi khâm sai rời khỏi Phủ Dương, tất cả hòa thượng đạo sĩ hết thảy không được rời khỏi bốn tự bổn quán. Đây đều là yêu cầu của bên trên, hi vọng mọi người phối hợp, không được xảy ra chuyện không vui vẻ."

Một tăng một đạo sắc mặt biến đổi, làm người đứng đầu hòa thượng đạo sĩ của bốn huyện, bọn họ biết tuyên bố điều thứ ba, sẽ dẫn đến bao nhiều sản giận. Nhưng căn bản không cho phép bọn họ từ chối, hai người đành phải gật đầu nói:

"Hiểu rồi."

Cảm giác của Vương Hiền hết sức nhạy cảm, đột nhiên hỏi:

"Hai vị dường như có tâm sự."

"Đại nhân nói lời này."

Thanh Đằng Tử cười nói:

"Chúng ta phải đi về truyền đạt mệnh lệnh này, không có tâm sự mới la do."

"Ta cũng biết, cố mà làm thôi."

Vương Hiền tố về hiểu được cười nói:

"Cố gắng vượt qua khoảng thời gian này thôi, cũng may khâm sai kia cũng không ở lại mấy ngày."

"Vâng."

Hai người gật đầu đáp.

Ước chừng khâm sai sắp đến, Vương Hiền phái người đến ranh giới huyện nghênh đón, nào ngờ đợi ba ngày, vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng của khâm sai.

Trong ba ngày, lại không ngừng có tuyến báo báo cáo, nói có hòa thượng đạo sĩ ni cô đêm khuya chạy khỏi bổn huyện... Vương Hiền đối với chuyện này từ trước đến nay mở một mặt nhăm một mặt.

Thẻ đi tu của triều Đại Minh hết sức khan hiếm, thế nhưng xuất phát từ các loại mục đích khác nhau mong muốn xuất gia lại như cá diếc sang sống, trong chùa miếu cũng không phải rất nghiêm khắc, trên cơ bản chỉ cần nộp tiền thì cho quy y, trong đạo quán cũng giống như vậy, nhưng không có thể đi tu, ở Tầng Hội tư, Đạo Hội tư cũng không có ghi chép, cùng một tính chất như dân chúng không có hộ khẩu.

Bây giờ khâm sai yêu cầu mỗi hòa thượng đạo sĩ đều phải cầm thẻ đi tu gặp mặt hắn, những người không có thể đi tu kia sắp bị bại lộ, đành phải chạy trốn trước, đều là quê nhà hương thân, Vương Hiền hiển nhiên

muốn thì đường sống cho bọn họ.

Nhưng mà một tin tức mới, khiến Vương Hiền cảm thấy vô cùng khiếp sợ -- chăng ngờ có người cách ranh giới huyện không xa, chuyên đánh cướp hòa thượng đạo sĩ, sau đó bắt đi toàn bộ.

Rốt cuộc muốn làm gì đây chứ? Cho dù muốn mở Lục Thủy đạo trường (Một loại pháp hội, thời gian ít thì bảy ngày, nhiều thì bốn mươi chín ngày, tụng kinh, ăn chay, sám hối, cầu xin cho chúng sinh lục đạo thoát khỏi bể khổ), cũng không cần phải bắt hòa thượng và đạo sĩ vào cùng một nơi chứ!

Đêm hôm đó trăng sáng sao tỏ, Vương Hiền lệnh vài tên bộ khoái giả trang thành đạo sĩ xuất phát đi trước, còn mình dẫn đầu hai mươi bộ khoái cùng hai trăm binh lính nhanh nhẹn, cũng không đốt đuốc, dựa vào ánh sao đằng xa đi theo phía sau, một mực ra khỏi ranh giới huyện, đến khu vực ụ cỏ xanh của huyện Lâm An...

Đột nhiên bộ khoái giả trang đạo sĩ ở phía trước, phát ra tiếng kinh hộ, đám người Vương Hiền cũng không ẩn giấu hành tung nữa, vội vàng lao đến!

Vòng qua vài sườn núi nhỏ, đám người Vương Hiền liền thấy cách đó không xa có vài bóng người, vai khiêng mấy tên bộ khoái, nhanh chân chạy băng băng về nơi xa. Những người này công phu cực cao, một người vác một đại nam nhân, lại còn chạy nhanh hơn cả đám người Vương Hiền.

Đám người Vương Hiền theo sát không nghi, không đuổi theo không được, người của mình còn nằm trong tay người ta đó! Nhưng chênh lệch thực lực ở ngay trước mặt, mắt thấy càng đuổi càng xa, đào mắt mấy người kia đã đi đến bờ sông, đem bộ khoái khiêng trên vai, giống như vứt bao bố, quăng xuống sông! Dọa Vương Hiện cả người tuôn đây mô hội lạnh.

luong Cũng may không có âm thanh rơi tõm xuống nước truyền lại, ngay sau đó vài hắc y nhân cùng nhảy vào trong song, đám người Vương Hiền lúc này mới nhìn rõ, hóa ra trên sóng có một chiếc thuyền không buồm!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch