Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 261: Phát giả chế nhân (1)

Chương 261: Phát giả chế nhân (1)



Thời gian cấp bách, hai người quyết định lập tức đi tìm Điều chủ bộ thương lượng. Mặc dù trong ngoài dịch quán sắp đặt tầng tầng cảnh vệ, nhưng Lý Thịnh là ông chủ thứ hai của dịch quán, Hà Thường là Cẩm Y vệ, tổ hai người này muốn rời khỏi dịch qua vẫn không thành vấn đề.

Đi ở trên đường cái đen sì của huyện Phú Lương, Hà Thường không khỏi cảm khái, trước kia tưởng rằng huyện thành rất phồn hoa, nhưng đi ra bên ngoài thấy việc đời, mới biết được huyện Phú Lương này rất nhỏ rất nhỏ... Lần này báo thủ, huyết hận, kiếp này sẽ không trở về nữa! Hà Thường âm thầm hạ quyết tâm.

Lý Thịnh một bên cũng không có lòng tin như vừa rồi, có lẽ bóng tối sẽ khiến người ta nhát gan, hắn nhìn mấy ngôi sao lẻ loi trên bầu trời đêm, liền nhớ lại đôi mắt lóe ra hàn quang của Vương Hiền... Hắn biết rõ, nếu lần này không thể diệt trừ tiểu tử kia, tử kỳ của mình cũng tới rồi. Nghĩ tới đây, Lý Thịnh không khỏi rùng mình, quay đầu lại nhìn

cuối hẻm, tối om không có một bóng người...

Đợi hại người đi vào nhà họ Điêu một hồi lâu, chỗ bóng tối cuối hẻm, lại hiện ra hai bóng người. Hai bóng người thấp giọng thương lượng hai câu, một trong số đó tiếp tục theo dõi, người còn lại thì theo chân tường rời đi.

Chỉ chốc lát sau, hắn xuất hiện ở ngoài cửa một hộ sát đường, gỗ mở cửa, lại hiện ra khuôn mặt cảnh giác của Hồ Bất Lưu.

Hồ bộ đầu nhìn sau lưng hắn, xác định không ai theo dõi, mới đưa hắn vào trong nhà.

Trong nhà chính của Hồ bộ đầu, bài biện hết sức xa hoa, trên bàn châm một cặp nến đỏ, bên cạnh bàn có một thanh niên đang ngồi một trâu như nước,

Nghe xong bẩm báo của tại mặt kia, Hồ Bất Lưu nói với người trẻ tuổi:

“Nhị Lang, ba người này gom lại, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghỉ ra được, nhất định là muốn gây bất lợi cho chúng ta".

Ở huyện Phú Lương, có gió thổi cỏ lay gì, đều không thể gạt được hai vị này



Một xác định đúng là Hà Thường đã trở lại, hơn nữa thành Cẩm Y vệ. Vương điển sử đã biết mình gặp phải nguy hiểm trước đây chưa từng gặp, đối thủ trước kia chỉ muốn hắn xui xẻo, nhiều nhất muốn hắn thân bại danh liệt, nhưng lần này Hà Thường nhất định là muốn mạng của mình!

Mặc dù đối thủ là Cẩm Yvệ, nhưng cũng không thể rửa sạch cổ, chờ người ta thịt minh được? Trong xương Vương Hiện có một cô hung ác, cho dù là Hoàng để lão nhân muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết!

Mặc dù Hà Thường ngươi biến hóa nhanh chóng, thành Cẩm Y vệ, nhưng Vương Hiền ta cũng không còn là thiếu niên vô lại ngày xưa, ta hôm nay là điểm sử huyện Phú Lương, mặc dù chỉ là thay quyền, nhưng thủ hạ tinh anh tập trung, hai đạo hắc bạch huyện Phú Lương, từ quan sai ba ban, đến xe thuyền điểm cước nha, tất cả đều nghe hiệu lệnh của hắn!

Có câu rằng cường long không ép được bọn rắn độc, Hà Thường tỉnh là cường long hay không chưa nói, nhưng Vương Hiền cũng là bọn rẫn độc, ai thắng ai thua, còn phải thử qua mới biết được!

Vì vậy Vương Hiền lệnh Hồ bộ đầu, xuất động lại gã phi tặc lợi hại nhất bổn huyện, Cổ Thượng Tảo cùng Thảo Thượng Phi, một giám thị Hà Thường, một giám thị Lý Thịnh. Hắn phông chừng hai người này, nhất định sẽ thông đông với nhau. Quả nhiên...

Vương Hiền vuốt bàn bát tiên bằng gỗ tử đàn trong tay, nói với Hồ Bất Lưu:

“Ban đầu chuyển bàn của người ta, không ngờ hắn lại là Cẩm Y Vệ".

“Haizz, đừng nói nữa".

Hồ Bất Lưu buồn bực nói:

“Ai có thể nghĩ đến chứ?"

“Đúng vậy, thật phiền toái".

Vương Hiền chậm rãi gật đầu, vẻ mặt cũng có chút buồn rầu nói:

“Hay là, người chuyển gia cục về nhà người ta đi".

"Có tác dụng à?"

Hồ Bất Lu mắt trợn trắng nói:

"Nếu có tác dụng, ta đã phun ra hết!"





"Hình như không có tác dụng, người ta muốn chính là mạng của ngươi".

Vương Hiền cười nói:

“Ngươi chết rồi, tất cả còn không phải đều là của người ta".

“Còn có tâm tư nói mát".

Hồ Bất Lưu buồn bực vò đầu nói:

“Ngươi biết bọn họ muốn đối phó người thế nào không?"

"Điều này không trọng yếu". Vương Hiền thản nhiên nói:

"Muốn gán tội cho người ta thì thiếu gì lý do? Bọn họ muốn chỉnh ta, sẽ luôn có biện pháp".

“Vậy làm sao bây giờ?"

Hồ Bất Lưu đánh giá Vương Hiền nói: “Ngươi cũng không giống dạng người mặc người chém giết?" “Ha ha, khen trật rồi".







Vương Hiền vui mừng nở nụ cười, hắn cho tới nay, đều tạo dựng hình tượng cường hãn. Bởi vì hắn biết, ở thời đại pháp chế không kiện toàn này, chỉ có để hình tượng có thì tất báo xâm nhập lòng người, mới

có thể xóa tan ý niệm của kẻ địch thương tổn tới mình cùng người nhà.

aa

“Không bằng chúng ta..."

Thấy Vương Hiền cũng chẳng có ý kiến hay, Hồ Bất Lưu mắt lộ ra hung quang, ra dấu chém xuống nói:

“Bảo đảm gọn gàng không lưu dấu vết!"

Vương Hiền vốn vẻ mặt nghiêm túc bị chọc cười rồi. “Hồ đại thúc thật can đảm, dám diệt khẩu Cẩm Y vệ!" “Ở trong huyện ta vẫn có vài phần nắm chắc".

Hồ Bất Lu ngượng ngùng nói:

“Trước kia cùng cha ngươi vứt không ít cọng bủn thiệu vào sông Phú Xuân rồi".

“Cẩm Y vệ người ta thiếu người, chắc chắn sẽ trắng trợn tìm kiếm".

Vương Hiền hỏi:

“Bọn họ biết mối hận cũ của Hà Thường cùng ta, chắc chắn sẽ lấy ta mà hỏi".

“Đến lúc đó, Nhị Lang ngàn vạn lần đừng khai ra Hổ đại thúc ta..."

“Không thành vấn đề". Vương Hiền cười khẽ gật đầu.

Sau một lát tẻ ngắt, Hồ Bất Lưu vuốt não cười mỉa nói:

"Chú ý của ta thật tệ".

"Không tệ chút nào".

Lại nghe Vương Hiền lạnh lẽo nói:

“Biện pháp này của người rất tốt, chỉ cần ta có thể nghĩ cách tự bảo vệ mình..."

“Những Cẩm Y Vệ đó có thể không nói lý".

Hồ Bất Lưu lo lắng nói:

“Bọn họ chỉ cần hoài nghi đến người, là có thể bắt người đi, chúng ta mặc dù nhiều người, nhưng cũng không dám đối nghịch với Cẩm Y vệ".

“Đại thúc có những lời này, chúng tô lương tâm còn chưa đen toàn bộ".

Vương Hiền cười nói:

“Mặc dù ngươi là lo lắng ta không thể chịu được hình, khai ra người".




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch