Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 270: Bảo tiêu (1)

Chương 270: Bảo tiêu (1)


"Nhưng kết quả cuối cùng lại hết lần này tới lần khác là ... Cẩm Y Vệ giết chết Hà Thường" t op

Hồ Oanh ung dung nhàn nhã nhận đương Hiền nói:

"Ta cả đời này, sóng gió quỷ quyệt đã gặp qua quá nhiều, rút ra được một kiến thức, đó chính là việc do người làm"."

Một cơn gió lạnh thổi qua tăng đá, Vương Hiền cảm giác sau lưng rét run. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác nhìn thấu, ở trước mặt Hồ Oanh, bản thân vẫn lấy trí tuệ làm kiêu ngạo, quả thực trở thành tiểu thông minh nực cười.

Nhưng chuyện liên quan đến sống chết, Vương Hiền tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hạn cúi đầu cười cười nói:

"Đại nhân cũng nói, không có khảo nhất chỉ có khéo hơn, có lẽ là mạng của tiểu nhân không có đến bước đường cùng đâu."

"Ha ha ha..."

Hồ Oanh cất tiếng cười to:

"Ngươi không thừa nhận không sao cả, bổn quan vẫn như trước sẽ đề ép Chu Cửu."

Khựng lại, hắn nhìn chằm chằm Vương Hiền có chút hả hê nói:

"Nhưng Cẩm Y Vệ không chỉ có một Chu Cửu, còn có Chu Đại, Chu Nhị, Chu Ngũ, Chu Lục ... Đó đều là những nhân vật lợi hại, chỉ cần biết rằng mục đích Hà Thường đến Phủ Dương, sẽ đoán ra được chân tưởng. Cho dù không có chứng cớ, bọn họ cũng có thể muốn mạng của ngươi!"

Vương Hiền không lời nào để nói, bản thân chẳng qua là một lại viên nhỏ bé, ở trước mặt cường quyền thật sự yeu ớt đen đáng thương. Cho dù một Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ, cũng có thể làm cho minh nhà tan cửa nát, chứ đừng nói gì đến người bên trên muốn bóp chết mình, căn bản không cần lý do.

Nhưng đầu óc hắn nhanh nhạy cỡ nào? Biết Hồ Oanh nói như vậy, chính là đùa giỡn bảo bọc mình, mặc dù không biết mục đích của đối phương như thể nào, nhưng mình không có lựa chọn nào khác ...

Cơ hội bắt nối với khâm sai cũng không nhiều, nếu không đáp ứng ngay cả khâm sai cũng đặc tội, đến lúc đó Cẩm Y Vệ thực sự nhớ lại chuyện này, tìm mình tính số, đó chính là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay rồi...

Nghĩ vậy, Vương Hiền đây Kim Sơn, xã Ngọc Trụ, quỳ gối ở trước mặt Hồ Oanh, lập bãi nói:

"Đại nhân cứu mạng."

"Thừa nhận rồi sao?"

Hồ Oanh cười tủm tỉm hỏi.

“Ngài nói có thừa nhận hay không đều giống nhau, vậy thì có thừa nhận hay không đều không quan trọng."

Vương Hiền đáng thương nói.

"Ha ha..."

Hồ Oanh bất đắc dĩ bật cười, ke láu cá bất cứ khi nào cũng đều là kẻ lâu cả. Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn rừng sâu đằng xa nói:

"Đứng lên đi. Hồ Oanh ta từ trước đến nay có đầu có đuối, tiểu giúp ngươi rói, cũng sẽ không nửa đường vứt bỏ."

Vương Hiền vội vàng thiên ân vạn tạ đứng dậy, rũ mi cặp mắt nghe khâm sai đại nhân dạy bảo.

"Cô biết tại sao muốn giúp ngươi không?"

Hổ Danh lướt nhìn Vương điển sự cơ bản bị tóm gọn buộc phải phục tùng rồi.

Vương Hiền lắc đầu, không biết.

"Đương nhiên là có chuyện muốn người làm."

Hồ Oanh trầm giọng nói.

"Chỉ cần tiểu nhân đủ khả năng..."

Vương Hiền lập tức tỏ thái độ nói:

"Có chuyện gì ạ?"

"Hiện tại vẫn chưa thể nói cho người biết được."

Hồ Oanh hờ hững nói:

"Thời cơ thích hợp, ngươi tất nhiên sẽ biết thôi."

"Vậy ta bây giờ..."

Vương Hiền hỏi.

"Nên làm gì thì làm đi."







Hồ Oanh khẽ nói:

"Bôn quan ngày mai sẽ rời khỏi Phú Dương, người tự giải quyết cho tốt là được rồi."

"Vâng."

Vương Hiền trong lòng thấm nhu tốt nhất vĩnh viễn đừng đến tìm ta. "Trở về thôi."

Hồ Oanh nói chuyện xong xuôi, lay động xoay người xuống tảng đá nói:

"Buổi chiều đi đâu đây?"

"Kiền Nguyên quán." "Chuẩn bị lên đường đi."

Từ Kiền Nguyên quán trở lại dịch quản, trời đã sẩm tối.

Ăn xong cơm tối, thanh niên đạo trang kia liền quay về trở về phòng ngồi thiền vận chuyển. Hãy bắt đầu từ năm tuổi đã kiên trì sớm tối ngồi thiên, không có một ngày xao lãng.

Sau khi vận chuyển ba mươi sáu Chu Thiên (từ Chu Thiên vốn là thuật ngữ Cổ Thiên văn học, các nhà Nội Đan sử dụng để thuyết minh quá trình hun đúc, mức độ Lửa dùng khi Chân Khi vận hành trong hai mạch Nhậm Đốc, ám chỉ phép dùng Lửa khi "Luyện Đan" phải phù hợp với quy luật vận hành của các Thiên thể, đồng thời phân ra thành Tiểu Chu Thiện và Đại Chu Thiện), thanh niên chải rồi thu công, thơ hai mặt ra, chợt cảm giác thần thanh khi sáng, cảm giác cùng nhạy bén hơn rất nhiều. Mặc dù không nghe thấy tiếng hít thở, nhưng hắn chính là cảm giác được, có người đứng ngoài cửa.

"Ai?"

Thanh niên khẽ quát một tiếng, tay mò chuôi kiếm bên người.

"Ta."

Ngoài cửa quả nhiên có người.

Nghe thấy một tiếng này, thanh niên lại buông lỏng cảnh giác, đứng dậy mở cửa nói:

"Đại nhân, ngài tới rồi."

"Nhàn Vân công lực càng ngày càng tinh triển nha."

Bước vào chính là Hỗ Oanh, hắn mặc một thân áo nếp gấp, lộ ra dáng về vốn dĩ của trung niên nho sĩ. Khen ngợi nói:

"Không cần đến hai năm, đã có thể vượt qua bốn quan."

"Đại nhân cũng tỉnh tiến."

Khiêm tốn của thanh niên đều mang theo về kiểu ngạo bẩm sinh:

"Chất nhi chỉ sợ làm không được." "Người qua bốn mươi, khó có thể tiến thêm."

Hồ Oanh lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh bàn nói:

"Trường Giang sống sau xô sóng trước, dù ai cũng không cách nào chống lại được."

"Đại nhân..."

Thanh niên cảm giác Hồ Oanh cũng không phải tới nói chuyện phiếm, mà là muốn nói cái gì đó, liền lặng im chờ hắn mở miệng.

"Ngươi đến bên cạnh ta, gần một năm rồi." Hồ Oanh nhìn hắn nói. "Vâng, còn thiếu một tháng nữa thì đã là một năm rồi."

Thanh niên khẽ nói. "Ngươi tại sao lại đến chỗ ta?" Hồ Oanh biết rõ vẫn cố hỏi nói.

"Giúp đỡ quan phủ tìm kiếm Thái sư tổ."

"Ha ha, đây chỉ là mượn danh nghĩa."

Hồ Oanh lơ đễnh nói:

"Thật ra kể cả tổ phụ ngươi, chúng ta cũng biết rằng, trừ phi vị thần tiên lục địa kia muốn gặp chúng ta, bằng không căn bản là không tìm ."

"Vâng, tiêu chất biết."

Thanh niên thấp giọng nói:

"Mục đích thực sự của chúng ta, thật ra là tìm kiếm người kia ..."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch