Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 37: Hồ Đầu (1)

Chương 37: Hồ Đầu (1)


Lúc Hồ Bộ đầu trở lại nha môn phục mệnh, đã là cuối giờ Thân rồi, Ngụy Tri huyện còn đang sốt ruột chờ Biết được bọn họ mã đáo thành công, Huyện thái gia vui mừng quá đỗi, lập tức sai người tới bắt phụ

mẫu của Triệu Mỹ Nương. V

Đợi nghi phạm bị giải đến, trời đã sắp tới. Nhưng Ngụy Tri huyện không chút chậm trễ, sai người cầm đèn châm lửa, hắn muốn đóng cửa thầm kỳ án khó bể phân biệt này trong đêm!

Màn hành động nhanh như tia chớp này, thật khiến người ta hoa cả mắt, bách tính trong huyện cũng nghe hỏi chạy đến, cách cửa hàng rào nhìn về phía đại đường phía xa, trơ mắt nhìn tri huyện đại nhân, xem hăn mô xé án này như thế nào?

"Đông đông đông..."

Trống thăng đường vang lên.

"Uy Vũ..."

Hai hàng sai dịch dùng thủy hỏa côn giậm gạch, thanh âm khiến người ta da đầu tê dại.

"Ba" một tiếng vỗ kinh đường mộc, Ngụy Tri huyện gào to:

"Quỳ dưới công đường, chính là Triệu Mỹ Nương!"

"Dân nữ Trương Lăng Hoa".

Mỹ phụ nhân hoa dung thất sắc kia rua giọng đáp.

"Chuyện cho tới bây giờ còn dám nói xạo!"

Ngụy Tri huyện lạnh lùng nói:

"Nếu ngươi không phải là Triệu Mỹ Nương, vì sao phải giấu ở trong địa đạo, rốt cuộc có gì không thể gặp người?!"

"Việc này."

Mỹ phụ nhân sớm bị quan xử án uy thế như vậy làm sợ hãi, run rẩy nói không ra lời.

"Lòng dạ của nữ nhân này, rốt cuộc là dùng cái gì để làm!"

Ngụy Tri huyện tiếp tục phát lực nói:

"Ngươi một mình lần trồn, làm hại trượng phu ngươi cửa nát nhà tan, hiện giờ hắn mắt thấy sắp bị vấn trảm, người sẽ không có chút áy náy

sao?!"

"Cái gì?"

Mỹ phụ nhân nghe vậy như rơi vào mây mù, ngạc nhiên nói:

"Chạy trốn chính là ta cũng không phải hắn, hắn sao lại bị vấn trảm?" "Bây giờ thừa nhận mình là Triệu Mỹ Nương rồi?"

Ngụy Tri huyện hừ một tiếng nói.

"Dạ, ta là Triệu Mỹ Nương".

Mỹ phụ nhân rốt cuộc gật đầu nói:

"Nhưng ta không có hại chồng của ta. Hắn đánh ta mắng ta, còn tới quan phủ cáo ta cùng gian phu góp tiền lẩn trốn, ta sợ bị quan phủ bắt sẽ phải cưỡi lừa gỗ, cho nên mới giấu ở nhà Hà viên ngoại, nhưng từ đầu tới đuôi cũng không hại người..."

"Ta để người gặp một người".

Ngụy Tri huyện lạnh lùng nói: "Đem hắn dẫn tới".

Vì vậy hai gã ngục tốt, đem Lâm Vinh Hưng nhận hết hành hạ dìu



lên công đường. Lâm tú tài ngày xưa ngọc thụ lâm phong, hiện giờ đã gầy như que củi, cả người đều là vết thương, đầu tóc rối bời dài đến trước ngực, người không ra người quỷ không ra quỷ, dọa Triệu Mỹ Nương sợ hết hồn, thân thể không tự chủ được mà chuyển về phía sau.

"Ngươi nhìn kỹ xem hắn là ai?"

Ngụy Tri huyện nhìn nàng hạ lệnh.

Triệu Mỹ Nương lúc này mới bình tĩnh thần trí, mở to hai mắt nhìn kỳ nửa ngày, mới nhận ra hắn là trượng phu của mình Lâm Vinh Hung, nhất thời oa một tiếng, ôm hắn khóc lớn lên, tề tâm liệt phể hỏi:

"Tại sao có thể như vậy chứ, sao thành như vậy?"

Lâm tú tài vẻ mặt đờ đẫn, nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Tình cảnh này, cho dù là những tư lại tâm địa như sắt đá kia cũng không nhịn được mà động dụng, có người thầm than có người rơi lệ...

Ngụy Tri huyện cố nén tâm tình, vô kinh đường mộc nói:

"Triệu Lâm thị, còn không đem những gì từng trải qua khai ra!"

Triệu Mỹ Nương giờ phút này tất nhiên sẽ không dấu diếm, nức nở cung khai đầu đuôi gốc ngọn.

Hóa ra, hai năm trước vào buổi tối trước khi nàng mất tích, Lâm tú tài mời bạn về nhà uống rượu, Triệu Mỹ Nương bồi uống mấy chén, liền hí hửng phóng đãng Lâm tú tài nén giận trong bụng, đợi sau khi tan tiệc liên mắng nàng. Triệu Mỹ Nương từ trước đến nay không nhịn hắn như vậy, cãi nhau với hắn, tiện đã đánh nhau một trận. Vẫn là bố chồng cùng em chồng nghe được động tĩnh, kéo hai người ra, mới coi là kết thúc.

Triệu Mỹ Nương càng nghĩ càng giận, sáng sớm hôm sau liền xách bao quần áo ra cửa, vì nàng có tiền lệ sau khi cài nhau về nhà mẹ đẻ, người nhà họ Lâm cũng chẳng để ý.

Nhưng Triệu Mỹ Nương ở trên đường về nhà, gặp một tên đồng học của Lâm tú tài. Người nọ tên Phùng Niệm, ngày thường cao to lỗi lạc, hai người ban đầu đã mất đi mày lại, sớm có ý củi khô gặp lửa. Bây giờ thấy nàng u oán đi một mình, Phùng tú tài tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội xum xoe lấy lòng, mời nàng vào nhà mình làm khách.

Triệu Mỹ Nương vốn là đàn bà lẳng lơ thành thói, cũng rất có thiện cảm với Phùng tú tài tuấn tú động lòng người, dí dỏm dịu dàng, cảm thấy hẳn so với trượng phu như đầu gỗ của mình, quả thực tốt hơn gấp trăm lần. Vì vậy ôm ờ, cùng đi theo đến nhà Phùng Niệm ở.

Lúc ấy nàng nghĩ chính là, chơi một hồi lại về nhà chồng, ai biết hai người sau khi thông đồng thành gian, lại như keo như sơn, vui đến quên cả trời đất, thoáng cái chính là nửa tháng. Nửa tháng sau, Phùng tú tài nói muốn đưa nàng về nhà mẹ đẻ, kết quả dùng cỗ kiệu đưa nàng tới nhà họ Hà.

Tới nhà họ Hà rồi, Phùng tú tài liền biến mất không thấy gì nữa, nàng nhìn thấy chính là Hà viên ngoại cùng phụ thân nàng.

Hai người nói cho nàng biết, Lâm Vinh Hưng đã bẩm báo quan phủ, nói nàng cùng gian phu mang tiền bỏ trốn, bây giờ trong huyện đang treo giải thưởng truy bắt nàng. Chỉ cần nàng vừa lộ mặt, cũng sẽ bị bắt lại, cười con lừa gỗ dạo phố, sau đó bị lăng trì xử tử.

Triệu Mỹ Nương tin là thật, sợ tới mức cả người run rẩy, hỏi nên làm thế nào cho phải?

Hà viên ngoại liền cười nói, ngươi an tâm ở nhà của ta chớ lộ diện, ai có thể tìm tới người?

Cha nàng cũng nói, đúng vậy ở Hà viên ngoại nhà cao cửa rộng, cách huyện thành cũng xa, an toàn cực kỳ, ngươi cứ an tâm ở đi.

Mặc dù cảm thấy không thể ra cửa quá buồn bực, nhưng vẫn là mạng nhỏ quan trọng, Triệu Mỹ Nương vì vậy đáp ứng. Không lâu, liền rơi vào trong thế công dịu dàng của Hà viên ngoại, hoàn toàn chặt đứt ý niệm về nhà, toàn tâm toàn ý làm con chim trong lồng...




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch