Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 47: Trần ai lạc địa (1)

Chương 47: Trần ai lạc địa (1)


Ống bút tinh tế lơ lửng trên giấy, người cầm bút chỉ cảm thấy nhẹ như hư không, cảm giác không được cường độ ngòi bút đè trên mặt giấy, hoàn toàn có sức mà không có chủ sử dụng.

ULN Hắn nhắm mắt viết chữ “Vĩnh”, nhưng chữ viết ra có thể giống như bị gió lớn quét qua, hoặc là dùng móng gà bới ra, chính mình cũng nhìn không nổi.

Lâm Thanh Nhi đứng bên lại khen ngợi:

"Ít nhất nét bút không sai, viết ra người khác cũng biết được..."

Ngày hôm nay nang đúng hẹn đến tặng văn phòng tứ bảo, bắt đầu dạy viết chữ bút lông.

Vương Hiền mặt dày đỏ lựng nói:

"Cảm giác bút lông này nhẹ như hư không, lại, nặng hơn cả Thái Son..."

"Đó là miễn cưỡng, bởi vì trước đây người chưa từng viết bút lông.”

Nụ cười của Lâm Thanh Nhi, có thể khiến người khác cảm thấy tình lặng:

"Chúng ta bắt đầu luyện cầm bút trước đa.”

Nói rồi từ trong ống đựng bút, rút ra một cây bút lông khác, cầm trong tay giảng giải cho Vương Hiền:

"Người mới học luyện chữ Khải, cầm bút nên thấy một chút, ngón tay cách ngòi bút một tấc, như vậy nét bút mới vững vàng hơn. Cầm bút cao, biến hóa lớn, viết phải thư sẽ không dễ dàng nắm chắc."

Vương Hiền gật đầu, mình ban nãy cầm hai tấc, nhanh chóng giảm xuống một tấc.

"Còn độ chặt lỏng khi cầm bút. Quá chặt tay sẽ run, quá lỏng không cách nào phát lực. Người cầm bút quá chặt, nên thả lỏng chút."

Lâm Thanh Nhi nói:

"Nhưng cũng không phải không dùng lực. Có câu “Lực ở ngòi bút”, nhưng dùng chính là lực khéo chứ không phải lực chết, phải đem sức lực rót vào ngòi bút, người mới có thể vận bút theo ý muốn.”

Cái này dễ hiểu, chữ bút cứng viết đẹp hơn chữ bút mềm, chính là nơi đó. Vương Hiền khẽ gật đầu, hỏi:

"Làm thế nào để dụng lực ở ngòi bút?”

"Mặc dù gọi là lực khéo, nhưng cũng không có xảo thủ nhất định. Cần luyện tập không ngừng, ngày tháng lâu dài, ngươi sẽ vận dụng ngòi bút thoải mái, cùng vượt qua cửa ải cầm bút.”

Lâm Thanh Nhi liếc nhìn tay Vương Hiền nói:

"Lại thêm chỉ pháp. Bí quyết ở chỗ dùng phương pháp “đẻ, ép, cầu, đỉnh, chống” nắm vững bút, đề năm ngón tay mỗi ngón điều khiển tự nhiên...

Lâm Thanh Nhi liền biểu diễn cụ thể một lần, mỗi một ngón tay nên phát lực như thế nào, phối hợp như thể nào biểu diễn tư thể cầm bút chính xác.

Vương Hiền dựa theo nàng nói, rất nghiêm túc học tập, bất đắc dĩ mới thực sự nắm chặt, nhưng mà đều không nắm được trọng điểm.

Thấy hắn cầm tới cầm lại cũng không cầm được, Lâm Thanh Nhi đành phải cố nhịn ngại ngùng, nắm tay giúp hắn điều chỉnh, mặc dù nang đã rất cẩn thận, nhưng ngón tay mảnh như cọng hành, vẫn là khó tránh khỏi đụng chạm với ngón tay Vương Hiền.

Mỗi một lần chạm nhẹ, trái tim Lâm Thanh Nhi đều run lên, gương mặt như ngọc bị xấu hổ và một loại tư vị nói không nên lời, nói không rõ được, làm cho nàng nóng bừng như thiếu như đốt, khiến cho Ngân Linh đi vào đưa nước cảm thấy rất kỳ quái:

"Lâm tỷ tỷ, ngươi nóng lắm hả?"

"A, đúng, đúng hơi nóng..."

Lâm Thanh Nhi rụt tay về như kẻ trộm, càng lắp bắp nói:





"Ta đang gấp, gấp đến mức..."



"Ai, uống một ngụm trà hạ nhiệt trước đã."

Ngân Linh thông cảm nhìn nàng nói:

"Ca ca ta từ nhỏ cái gì cũng rất ngốc.”

"Ca ca ngươi đã rất thông minh rồi ..."

Lâm Thanh Nhi nhận chén trà, nhỏ giọng nói:

"Chỉ là trước kia trễ nãi mà thôi.”

Nói rồi hỏi Ngân Linh:

"Trong nhà có trứng gà không?"

"Sao vậy, người đói bụng?"

Ngân Linh hỏi:

"Ta đi luộc hai quả cho ngươi.”

"Không phải ăn, dùng để ca ca ngươi luyện chữ."

Lâm Thanh Nhi dở khóc dở cười nói.

"ồ."

Ngân Linh nhanh chóng đi lấy một qua lại, Lâm Thanh Nhi đặt vào trong lòng bàn tay Vương Hiền nói:

"Luyện một khoảng thời gian như vậy, cho đến khi lĩnh ngộ được chỉ thực chưởng hư mới thôi."

"Ừm.".

Vương Hiền gật đầu, dựa theo chỉ thị của Lâm Thanh Nhi, ngoan ngoãn luyện tập.

Bắt đầu từ ngày đó, Vương Hiền cần mẫn không ngừng luyện tập. Hắn không phải thiên tài, bắt đầu lại muộn, chỉ có thể bỏ ra mồ hôi gấp bội. Giấy Lâm Thanh Nhi đem tới làm sao đủ dùng? Vương Hiền vốn định học tập Phạm Trọng Yêm, nhúng nước luyện chữ trên phiến đá, nhưng sau bị đại ca bắt gặp lại trách móc hắn sao không nói sớm.

Có câu là “Trạng nguyên kinh đô giấy Phú Dương, mười kiện nguyên thư thị tiến sĩ”, Phú Dương là quê hương làm giấy tiếng tăm lừng lẫy, Vương Quý lại là làm việc ở xưởng làm giấy, mỗi ngày về nhà, đều sẽ mang cho hắn một ít giấy xưởng không cần. Những giấy này phẩm chất thực ra cũng tốt lắm, chẳng qua là có khuyết có nhăn, hoặc là không cắt ngay ngắn, nhưng dùng để luyện chữ thì không có vấn đề gì cả.

Cứ như vậy ngày lại qua ngày, nhìn thấy chữ của mình ở tiến bộ từng chút từng chút một, Vương Hiền thậm chí có chút thích thú luyện viết chữ, không khỏi thầm mắng mình biến thái.

Trong thời gian đó, Lâm Thanh Nhi cứ ba hôm sẽ lại đến xem thử, phê bình động tác của hắn một chút, lại tay nắm tay dạy bút pháp hăn tiến một bước... Tuy rằng mỗi lần đều sẽ đỏ mặt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc năng tiếp tục dạy học.

Hôm nay sáng sớm nàng đã qua, Vương Hiền đang mô phỏng xong một bức chữ, cầm lên mim cười nói với nàng

"Hôm nay cảm giác lại có chút tiến bộ."

"Hôm nay không viết.".

Lâm Thanh Nhi tay nhỏ ôm ngực, hổn hển điều khi nói:

"Nhanh đến huyện nha, Lãnh Diện Thiết Hàn đến rồi!"

"Được."

Vương Hiền đặt bút xuống, qua loa khoác chiếc áo, cùng Lâm Thanh Nhi ra cửa. Hắn đã có thể không mạng chống đi, chỉ là không thể đi quả nhanh.

tuoi "Ta cũng đi, ta cũng đi."

Ngân Linh bỏ lại việc trong tay, theo hai người cùng nhau lên phố.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch