Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống

Chương 42: Kết hợp ngọn lửa cùng đấu kỹ

Chương 42: Kết hợp ngọn lửa cùng đấu kỹ

Dịch: Lap Tran

------

“Đáng chết, tiểu tử này lại dùng ta mài giũa kiếm chiêu.” Đến lúc này, Mục Xà đã phát hiện mình bị đối phương coi là đá mài dao, kiếm chiêu của đối phương thay đổi thất thường, về uy lực thì không quá mạnh, hắn có thể tiện tay ngăn trở, thậm chí chiếm thượng phong, nhưng mức độ tinh diệu lại khiến hắn kinh ngạc, kiếm chiêu liên tục chồng lên nhau khiến hắn cảm giác tâm thần và thể xác đều mệt mỏi:

Hai người chiến đấu từ nội viện đến ngoại viện rồi lại từ viện ngoại đánh vào nội viện:

Sắc mặt Mục Xà u ám nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, trực tiếp từ bỏ cận chiến, giơ cao quan đao, đấu khí bàng bạc cấp bậc Đấu Sư trong cơ thể phun trào, bao trùm thân thể, cuối cùng hình thành một lớp áo đấu khí mỏng:

“Đấu khí hóa y sao?” Nhìn Mục Xà vận dụng thực lực thật sự, vẻ mặt Tiêu Sắt có chút nghiêm trọng, hắn biết Mục Xà muốn liều mạng:

Hắn lặng yên lấy một viên Hồi khí đan từ đai lưng trữ vật bỏ vào miệng, tay nắm chặt ma kiếm:

“Tiểu tử, ngươi thật sự rất mạnh, nếu cho ngươi thêm một hai năm nữa thì có khả năng tavkhông đối phó được ngươi, đáng tiếc là ngươi quá nóng vội, hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải trả giá.”

“Đao phong đao vũ.”

Phun ra một hơi, quan đao trong tay Mục Xà chợt chuyển động, tàn ảnh dày đặc xuất hiện trước mắt Mục Xà, cuối cùng hình thành một tấm lưới tàn ảnh:

Đao phong đao vũ là đấu kỹ Huyền giai cao cấp, nhờ chiêu này mà Mục Xà ngồi vững bảo tọa người mạnh nhất Thanh Sơn trấn:

“Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có đấu kỹ cao giai sao? Ta cũng có.”

Nhìn vô số bóng đao bao phủ, Tiêu Sắt cười lạnh một tiếng, Hồi khí đan tiến vào trong bụng, bàn tay xuất hiện ngọn lửa màu trắng xanh:

“Cuồng sư ngâm.”

Tiêu Sắt hét to, ở mũi ma kiếm xuất hiện một đầu sư tử bằng đấu khí được ngọn lựa màu trắng bao trùm: Tiếng sư tử rống vang vọng thiên địa: Màng tai của một vài tên lính đánh thuê nằm ở gần rách toác, máu tươi từ bên trong chảy ra:

Không gian chung quanh bị ngọn lửa thiêu đốt đến mức hơi vặn vẹo: Mặt đất nơi đầu sư tử đi qua đều bị bỏng cháy, lưu lại từng dấu chân đen như mực:

Đây một trong những thành quả tu luyện của Tiêu Sắt trong mấy tháng này, kết hợp thú hỏa cùng đấu kỹ, khiến uy lực bộc phát càng cường đại hơn, nhưng có lợi cũng có hai, uy lực tăng lên đồng nghĩa với đấu khí cũng hao tổn gấp bội, nếu không có Hồi khí đan, lấy lượng đấu khí hiện tại của hắn chỉ có thể thi triển một lần:

Không khí tràn ngập sự nóng cháy cùng hơi thở áp bách, đồng tử Mục Xà co rút lại, không ngờ tới thiếu niên thần bí trước mắt cư che giấu sâu như thế:

Hắn cắn chặt môi dưới, thời điểm này ai lui kẻ đó chết: So đấu ai có thể phát huy ra đấu kỹ có uy lực lớn hơn, ai có thể kiên trì lâu dài hơn: Mục Xà vận chuyển đấu khí trong cơ thể, liều chết rót vào trong quan đao, sau đó va chạm với đầu sư tử mang ngọn lửa:

“Ầm ầm ầm!!!”

Đầu sư tử nhanh chóng bị vô số bóng đao bao phủ, rơi vào thế giằng co, nhưng chỉ trong chốc lát thôi, đầu sư tử dựa vào sự cuồng bạo cùng với ngọn lửa nóng cháy xé nát những bóng đao kia, hung hăng đụng vào ngực Mục Xà:

Đầu sư tử đánh bay Mục Xà, thân thể hắn đụng nát một bức tường, cuối cùng va chạm vào sườn núi phía sau viện mới ngừng lại, sau đó chỉ nghe một tiếng “Phanh”, sư tử nổ tung, sườn núi nứt toác, khói bụi mịt mù:

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng Tiêu Sắt cầm trường kiếm chậm rãi hiện lên, trên mặt treo một nụ cười vui vẻ:

Ở trên không trung, nhìn thiếu niên phía dưới cường thế đánh bại Đấu Sư Mục Xà, Tiểu Y Tiên che môi đỏ, trong mắt tràn đầy sự chấn động cùng khó tin:

Nhìn sườn núi cao mấy trượng bị nổ tan hơn phân nửa, một lúc sau Tiểu Y Tiên mới tỉnh táo lại, khẽ vuốt lưng lam ưng, khống chế nó chậm rãi đáp xuống:

Nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng chim ưng, nhìn Tiêu Sắt vui vẻ nhưng sắc mặt tái nhợt, Tiểu Y Tiên đi đến bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”

Tiêu Sắt cười khẽ lắc lắc đầu, nói: “Còn tốt, chỉ là đấu khí sắp cạn.”

“Không có việc gì thì tốt.” Thấy Tiêu Sắt bình yên vô sự, Tiểu Y Tiên thả lỏng, nghiêng đầu nhìn về phía sườn núi mà Mục Xà va chạm, nhẹ giọng hỏi: “Mục Xà thế nào?”

Tiêu Sắt dùng linh hồn lực cẩn thận cảm ứng, lắc lắc đầu, nói: “Đã không cảm nhận được hơi thở sinh mệnh, nhưng vẫn nên chém thêm vài nhát.”

Khi nói chuyện, Tiêu Sắt liếc Mục Lực nằm trên mặt đất cách hắn mấy chục mét, khóe miệng cong lên, lấy ra năm cây châm có độc tố từ đai lưng trữ vật, dùng thủ pháp tung ra, cắm vào ngũ chi của hắn:

“A.” Tiếng kêu thê lương phóng lên cao, Mục Lực tỉnh lại nhưng năm chi đã bị ghim trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể đau khổ kêu rên:

“Mục Lực giao cho ngươi, thù mới hận cũ cùng tính luôn, ta đi xử lý Mục Xà.” Tiêu Sắt chỉ chỉ Mục Lực, sau đó chậm rãi đi về phía Mục Xà:

Tiểu Y Tiên gật đầu, chậm rãi tới gần Mục Lực:

Không bao lâu, Tiêu Sắt hoàn thành xử lý Mục Xà, thu hoạch được một tấm thẻ có hơn mười vạn đồng vàng, Mục Lực cũng ngừng tru lên:

Tiêu Sắt đi tới cạnh Tiểu Y Tiên bên cạnh, cúi đầu nhìn Mục Lực vẫn còn thở, khó hiểu hỏi: “Ngươi đã làm gì hắn?”

“Hắn đã bị phế rồi, ta cho hắn uống một loại độc dược khiến hắn vĩnh viễn ngủ say.” Tiểu Y Tiên than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ cười nói:

“Ngươi thật thiện lương, hắn chính là kẻ hại ngươi đó.” Tiêu Sắt cười cười, cảm khái nói:

“Thiện lương sao?” Tiểu Y Tiên khẽ vuốt bụng nhỏ, xoay người sang chỗ khác, đôi môi khẽ nhếch, lặp lại lời Tiêu Sắt mới vừa nói, rơi vào trầm tư:

Nhìn Tiểu Y Tiên khẽ vuốt bụng nhỏ, Tiêu Sắt nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ Tiểu Y Tiên đã thức tỉnh Ách nạn độc thể?”

Hắn vỗ nhẹ vào vai Tiểu Y Tiên, mỉm cười nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, người không hại ta, ta không hại người, đối mặt với loại người hại ngươi, không cần tự trách.”

“Ừ, cảm ơn ngươi, Tiêu Sắt.” Nhìn bàn tay Tiêu Sắt chạm vào vai mình, Tiểu Y Tiên nở nụ cười dịu dàng:

“Tốt rồi, đi thôi.” Tiêu Sắt cười cười, ôm eo Tiểu Y Tiên nhảy lên lưng chim ưng:

Tiểu Y Tiên vuốt lông chim, tay ngọc vung lên, lam ưng hót lên, bay lượn vài vòng trong không trung rồi hướng về Ma Thú sơn mạch:

Sau khi hai người rời đi không lâu, tin phụ tử Mục Xà bại vong truyền khắp toàn bộ Thanh Sơn trấn, tất cả mọi người kinh hãi vạn phần, không ai có thể ngờ tới Tiểu Y Tiên hiền hoà dịu dàng lại có một bằng hữu có thực lực cường hãn như thế:

Trai chủ Vạn dược trai trai chủ tỉnh lại, biết tin Mục Xà chết rồi, cũng hoàn toàn gạt đi tâm tư trả thù, xem như mình xui xẻo:

Đương nhiên, những chuyện này không liên quan đến Tiêu Sắt, dù có trở lại Ma Thú sơn mạch cũng không tới Thanh Sơn trấn nữa:



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch