Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị!

Chương 11: Mua Gạo

Chương 11: Mua Gạo

Ngay sau đó khối nguyên thạch được đưa xuống lầu 1.

Thanh âm máy móc vang lên khiến cho rất nhiều người vây xem, hơn nữa hiện trường giải khối nguyên thạch trị giá 25 vạn này có thể so sánh với cắt năm trăm khối trị giá 500 tệ.

“Tốc độ này có chút chậm a.”

Tiêu Phàm chán nản đứng một bên lướt điện thoại.

“Mấy vị tiểu thư này, sao lại cảm giác không thỏa mái?”

Ngay tiếp theo lướt đến mười mấy tiểu tỷ tỷ da trắng xinh đẹp, nhưng Tiêu Phàm lại không có hứng thú lắm.

Cho dù có sự hỗ trợ của các bộ lọc làm đẹp, nhưng theo hắn thấy thì mấy cô gái này so với Tô Ấu Vi cũng có chênh lệch không nhỏ, mà Tô Ấu Vi tựa hồ còn không trang điểm.

“Ra rồi, ra rồi!”

Đột nhiên có người kêu to.

Thanh âm máy móc dừng lại, nước ào ạt dâng lên, đập vào mắt mọi người là một màu xanh tinh khiết.

“Chúc mừng ông chủ.”

“Cao Băng Chủng, suýt chút nữa là có thể đến loại pha lê, thật đáng tiếc.”

“Thế này cũng khá rồi, ta muốn 50 vạn!”

Lúc này mọi người xung quanh nhao nhao mở miệng, người thu hàng của cửa hàng châu báu cũng bắt đầu ra giá.

“Phiền phức, tiếp tục giải, đem toàn bộ giải ra đi!”

Ánh mắt Tiêu Phàm bình tĩnh nói. Rốt cuộc thì hắn đã sớm biết bên trong có bộ dáng như thế nào, vì vậy không có gì phải phấn khích cả.

Nhưng bộ dáng này rơi vào trong mắt mọi người lại khác.

Mua với giá 25 vạn, đến 50 vạn đã là tăng lên gấp đôi, dù cho một người có tài sản ròng hàng chục triệu cũng khó có thể bình thản như Tiêu Phàm.

Tiếp theo thanh âm máy móc lại vang lên lần nữa. Giải thạch sư ở giữa cẩn thận từng li từng tí đem toàn bộ phỉ thúy đều giải ra.

“Phóng đại a!”

“Nhìn cái đầu màu sắc này, loại nước này, đặt giá cơ sở là 200 vạn!”

“Vị khách này, ta muốn khối nguyên thạch này, giá 220 vạn.”

Nghe xong mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi, khối nguyên thạch này giá cả tăng mạnh a.

“Lốp bốp!”

Ông chủ để cho người đốt pháo lên.

Tiếng pháo hấp dẫn càng nhiều người tới, ngay cả hai người Tiêu Phàm gặp ở lầu hai trước đó cũng đi tới, chỉ là khi nhìn thấy đó là một trong những khối nguyên thạch lúc trước họ đã nhìn trúng, khiến họ có chút hối hận.

Khối nguyên thạch mà Tiêu Phàm giải họ đã nhìn qua, cũng rất vừa ý, chỉ là giá cả hơi cao, họ dự định đi trước xem những thứ khác, nhưng lại không ngờ bị Tiêu Phàm đoạt mất.

“Cậu bạn trẻ này, 280 vạn, tập đoàn châu báu Chu thị chúng ta muốn.”

“Cũng không có người có thể trả giá cao hơn giá tiền này.”

Quản lý Thẩm mở miệng nói, ánh mắt tràn đầy khí thế đảo quanh bốn phía.

Những người bị ánh mắt đảo qua nhao nhao im lặng. Lấy sức mạnh của tập đoàn châu báu Chu thị, nó chỉ có thể kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ với mức giá này. Nếu bọn hắn mà mua lại nói không chừng là mất tiền.

“Thành giao!”

Thấy không ai có ý định ra giá nữa, Tiêu Phàm liền chốt.

280 vạn, giá tiền như này hắn đã rất vừa lòng. Cộng thêm số dư còn lại của hắn là 25 vạn, thế là số tiền trong tay hắn vượt qua 300 vạn.



Tiền hàng thanh toán xong, Tiêu Phàm nhanh chóng rời đi.

Trong thẻ có ba trăm vạn cũng đủ để Tiêu Phàm lên tầng thứ ba xem hàng luôn hôm nay, chỉ là mắt quá xót, hắn không định xem thêm gì nữa.

"Giám đốc Từ, ta là Tiêu Phàm đây."

"Ta muốn thêm ba trăm tấn loại gạo hai hôm trước, không biết ngươi có thể cho giá thế nào?"

Tiêu Phàm về đến nhà đã lập tức gọi điện cho Từ Dương, giám đốc bán hàng của siêu thị lần trước.

Từ Dương giật mình.

Lần trước Tiêu Phàm mua ba mươi tấn gạo, hắn ta còn tưởng dù đối phương có đặt hàng thêm chắc cũng phải cách một khoảng thời gian dài. Không ngờ mới đó đã lấy thêm ba trăm tấn.

Theo giá tiền lần trước thì tổng cộng chín mươi vạn.

Đây là làm ăn lớn.

"Giám đốc Tiêu, trước lạ sau quen, nếu là khách quen cũ thì đương nhiên phải thêm chút ưu đãi mới phải. Ngươi thấy bớt một tệ mỗi cân được chứ? Đây đã là thành ý lớn nhất của ta rồi!"

Từ Dương nhanh chóng suy tính rồi đáp lại.

Gạo xấu chất lượng không cao chỉ một tệ năm mỗi cân, không gian lợi nhuận vốn không đáng là bao. Nhưng nếu dùng số lượng bù vào thì vẫn có lợi nhuận nhất định.

"Được được. Bao lâu mới có?"

Tiêu Phàm dò hỏi.

"Ba ngày!"

Từ Dương khẳng định.

Nếu là năm mất mùa thì khó mà kiếm được một lần ba trăm tấn gạo, nhưng thời nay chỉ riêng một xe tải lớn đã chở được vài chục tấn gạo, chưa tới mười xe là gom đủ ba trăm tấn rồi.

"Đồng ý! Ta chuyển một nửa tiền hàng cho ngươi trước, nửa còn lại sẽ chuyển khi giao hàng."

Tiêu Phàm nhanh nhẹn chuyển cho Từ Dương bốn trăm hai mươi nghìn tiền hàng.

Hắn cũng không sợ Từ Dương ôm tiền chạy trốn, bốn trăm hai mươi nghìn thôi mà, không cần phải đến mức ấy. Tiền lương giám đốc một năm của Từ Dương cũng chẳng ít hơn con số này là bao.

Huống chi ôm tiền của hắn chạy trốn mà bị chú cảnh sát bắt được thì sẽ ngồi lao kha khá năm.

"Ba trăm tấn là ba trăm nghìn cân rồi."

"Mười hai vạn tướng sĩ, mỗi người một ngày nửa cân lương thực, cũng chỉ đủ ăn năm ngày."


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch