Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giáo Y Ngây Thơ

Chương 23: Hồng nhan họa thủy


Nhìn thấy bộ dạng thần thánh của Miêu Húc, trong lòng Lâm Diễm như muốn chửi thề, nhưng gương mặt không thể không làm ra vẻ ngượng ngùng.

Miêu Húc tất nhiên là không khách khí. Đôi bàn tay không ngừng sờ soạng cả buổi trên người Lâm Diễm, khiến cô ta nhịn không được phải phát ra tiếng rên. Sau đó, Miêu Húc ngẩng đầu lên, vẻ mặt thành thật nhìn Lâm Diễm, hỏi:

- Cởi như thế nào?

Lâm Diễm thiếu chút nữa đã nhảy dựng chửi ầm lên. Sờ soạng lão nương đây cả buổi, bây giờ mới hỏi là cởi như thế nào? Sao mày không chết luôn đi? Lúc này, Lâm Diễm có tâm giết giết Miêu Húc.

- Ở phía sau, khóa kéo đằng sau.

Nhưng Lâm Diễm vẫn thấp giọng nói.

- Ồ.

Miêu Húc làm ra bộ dạng bừng tỉnh, lúc này mới bắt đầu kéo khóa kéo đằng sau lưng Lâm Diễm, lộ ra chiếc áo ngực màu đen và cái lưng trơn nhẵn, sau đó đặt hai tay lên vai Lâm Diễm, kéo chiếc áo xuống, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn. Lúc này, cửa phòng khám bệnh bị đá văng, sau đó Mạc Vũ Phỉ và Lý Nhược Hi đồng thời vọt lên, sau đó là ánh đèn lập lòe, mơ hồ còn có thanh âm răng rắc.

 

Khi Miêu Húc một lần nữa khôi phục thị lực, ngay cửa phòng khám bệnh đã xuất hiện thêm hai cô gái xinh đẹp, Mạc Vũ Phỉ tóc ngắn và Lý Nhược Hi tóc dài.

Mạc Vũ Phỉ vẫn mặc chiếc áo sơ mi không tay màu vỏ quýt, cúc áo bên dưới cũng không cài, lộ ra bờ eo thon bé bỏng, ngay bụng có còn một hình xăm con bướm rất bắt mắt.

Cô đứng nơi đó, cả người phát ra một luồng lãnh khí, trên gương mặt tinh xảo hoàn toàn không có biểu lộ gì. Bên trong lãnh khí của cô mang theo một cổ dã tính, xứng với danh hoa hồng đen trong tứ đại hoa hậu giảng đường.

Kiều diễm nhưng lại đầy gai.

Tuy Lý Nhược Hi bên cạnh cũng rất xinh đẹp, nhưng không biết vì sao, khi đứng cạnh Mạc Vũ Phỉ lại hoàn toàn bị lép vế. Cũng không thể nói cô không quan trọng. Với tư cách là người thông minh nhất trong Vũ Thiên Hội, toàn bộ học viện nữ sinh Hoa Đô không người nào dám khinh thường cô.

Sở dĩ xuất hiện cảm giác như vậy là vì cô đã dung nhập rất tốt với nhân vật của mình. Ở Vũ Thiên Hội, cô là một quân sư. Nhưng khi có Mạc Vũ Phỉ, cô tuyệt đối sẽ không đoạt danh tiếng của Mạc Vũ Phỉ, cho dù là một chút.

Có thể đem chính mình hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh, năng lực như vậy cũng đủ để người khác coi trọng.

Đương nhiên, sở dĩ Miêu Húc chú ý đến cô, là vì trong tay cô đang cầm một cái camera. Ánh sáng lóe lên vừa nãy là do cô bấm nút máy ảnh.

Lúc này, Lâm Diễm đã kéo lại chiếc quần lụa mỏng của mình, từ trên giường bệnh nhảy xuống, sự ngượng ngùng trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất mà chuyển thành vẻ cười lạnh.

Tấm ảnh mà các cô muốn chụp đã có trong tay. Muốn đối phó với gã thanh niên nay còn không phải chuyện các cô sao?

Nghĩ đến việc cái tên chết tiệt này sờ soạng trên người mình, trong lòng Lâm Diễm bừng bừng lửa giận.

- Các người….các người làm gì vậy? Chẳng lẽ không biết tôi đang kiểm tra sức khỏe cho bạn học này sao?

Miêu Húc giả bộ bối rối, giống như bị người ta bắt gian.

Lại còn cố làm ra biểu hiện trấn định.

- Kiểm tra sức khỏe? Có kiểu kiểm tra sức khỏe bằng cách cởi quần áo sao?

Mạc Vũ Phỉ cười lạnh, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.

Một người ngu ngốc như vậy mà cũng phá hỏng được kế hoạch đối phó với Bạch Hiểu Thần và Vương Nhiễm Quân, vận khí của các cô có phải là quá tốt không? Hay kế hoạch của Lâm Diễm quá dở?

- Kiểm tra sức khỏe đương nhiên là phải cởi quần áo rồi. Mặc quần áo thì làm sao mà kiểm tra? Hơn nữa, chính miệng vị bạn học này yêu cầu mà.

Miêu Húc làm ra vẻ ủy khuất, còn muốn oan hơn Đậu Nga.

- Tôi không có nói, là anh muốn thừa dịp sàm sỡ tôi. Tôi không đồng ý, còn mạnh mẽ cởi quần áo của tôi.

Lâm Diễm nhảy dựng lên, nói có vẻ rất ủy khuất, nhưng trên gương mặt của cô lại chẳng có nửa điểm ủy khuất. Ngược lại còn rất đắc ý. Không thể không nói, hành động của cô kém hơn Miêu Húc rất nhiều.

Nhưng bây giờ đang có người của cô, cô cũng chẳng cần diễn kịch. Dù sao chứng cứ cũng đã có trong tay, sợ gì chứ?

- Cô…tại sao cô lại nói như vậy? Rõ ràng…

Miêu Húc một tay chỉ vào Lâm Diễm, một tay che miệng, vẻ mặt không thể tin, toàn thân không ngừng run rẩy, giống như đang phải chịu hàm oan thiên cổ.

- Nói ít thôi. Dù sao chúng tôi cũng đoán được anh có ý đồ lợi dụng công việc để sàm sỡ Lâm Diễm. Ở đây có bằng chứng. Nếu anh không muốn chuyện này bị đưa ra ánh sáng, tốt nhất là làm theo lời của chúng tôi.

Không đợi Miêu Húc nói xong, Mạc Vũ Phỉ đã hừ lạnh.

Đối với loại người háo sắc như Miêu Húc, cô một chút cảm tình cũng không có.

- Các người muốn làm gì?

Nghe Mạc Vũ Phỉ nói, Miêu Húc bị dọa lui về sau một bước, hai tay ôm ngực, giống như hắn là khuê nữ mười sáu tuổi, còn trước mặt là ba gã đàn ông mười năm chưa đụng đàn bà, đang chuẩn bị cưỡng hiếp hắn.

Cho dù Mạc Vũ Phỉ muốn duy trì sự lạnh lùng của mình, cũng bị hành động của Miêu Húc làm cho dở khóc dở cười. Cô đã lớn như vậy, dạng đàn ông nào mà chưa từng thấy qua. Nhưng Miêu Húc rõ ràng háo sắc, lại còn làm ra vẻ thuần khiết. Thật sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

- Đừng bịp bợm nữa. Tôi hỏi anh, anh có quan hệ gì với Vương Nhiễm Quân?

Mạc Vũ Phỉ cố gắng dằn sự phẫn nộ, lạnh lùng nói.

- Vương Nhiễm Quân? Là ai?

Miêu Húc khó hiểu hỏi lại.

Kỳ thật khi Lâm Diễm đến, hắn đã đoán ra được một chút. Khi Mạc Vũ Phỉ và Lý Nhược Hi cùng lúc xuất hiện, hắn lại càng hiểu rõ các cô là muốn đến báo thù. Phải biết rằng, hắn đã hạ Thiên Lý Truyền Âm Cổ trên người Tiểu Vân lúc sáng. Nhờ vào nó, hắn có thể cảm nhận được phương hướng mà phát hiện ba người này.

Nhưng gương mặt của hắn lại thể hiện sự không biết.

- Chính là cô gái mà anh cứu khỏi đám lưu manh sáng nay.

Lâm Diễm lên tiếng. Cô vẫn chờ Mạc Vũ Phỉ nói xong, sẽ thu thập Miêu Húc ngay.

- À, là học sinh của Hiểu Thần. Tôi không biết cô ấy.

Miêu Húc như có điều suy nghĩ.

- Hiểu Thần? Quan hệ giữa anh và Bạch Hiểu Thần không tồi nhỉ.

Vừa nghe Miêu Húc gọi Bạch Hiểu Thần thân mật như vậy, Mạc Vũ Phỉ cảm thấy tò mò.

 


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch