Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hắc Ám Vương Giả

Chương 78: Gửi Thư

Chương 77: Gửi Thư




Trong tầm hầm của lâu đài.

Chờ đến khi bác sĩ rời đi, mấy người Đỗ Địch An cũng về nghỉ ngơi, ở bên ngoài cự bích hơn mười ngày không được ngủ tốt, bây giờ đang ở nơi gần giống như lồng giam thế này nhưng tất cả mọi người đều buông lỏng tinh thần, rất nhanh tiếng lầm bầm nổi lên.

Đỗ Địch An không có lập tức chìm vào giấc ngủ mà nhẹ nhàng vuốt ve ma ngân trước ngực của mình, xúc cảm trên đó cực kỳ rõ ràng, hắn cũng không biết là cảm giác này thông qua ngón tay của mình truyền đến đại não hay là thông qua ma ngân truyền đi. Nhưng khi động vào hắn luôn có cảm giác như ngón tay mình chạm vào trái tim vậy, cảm giác lành lạnh kia làm lông tơ hắn dựng đứng, thần kinh theo bản năng cũng căng thẳng theo.

Hắn thoáng dùng sức một chút liền cảm nhận được nhịp tim đang gia tăng tốc độ, đồng thời trong lòng còn có mấy phần buồn bực.

- Cái ma ngân này... Nếu như nó bị phá hủy hẳn là tính mạng của ta cũng sẽ bị uy hiếp cực lớn, thậm chí chết ngay lập tức.

Đỗ Địch An lặng lẽ nghĩ, không nghĩ tới sinh mệnh của mình lại liên kết với ma ngân, chuẩn xác mà nói thì sinh mạng của hắn cùng với con huyết sắc tiểu trùng kia đang gắn liền với nhau.

Hắn đang nằm trên giường, lăn qua lăn lại nhưng không thể chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên thoáng nhìn qua quyển "Quang Minh giáo điển" trên bàn, trong lòng hơi động liền nhẹ nhàng lật ra, chỉ thấy bên trong từng dòng chữ được viết bằng bút lông ngỗng đập vào mắt hắn, câu nói mở đầu đã làm cho hắn phải híp mắt lại.

"Quang minh tức là chân lý?

Vì có ánh sáng nên thực vật mới có thể sinh trưởng.

Bởi vì có ánh sáng nên chúng ta mới có thể nhìn thấy.

Năng lượng ánh sáng ban tặng cho mọi người sinh mệnh, mà chủ nhân vĩ đại đã sáng tạo ra ánh sáng là Quang Minh thần, chúng ta phải trung thành với ngài bằng cả tính mạng của mình..."

Khúc đầu của giáo điển chỉ là tự thuật, cũng là hạch tâm của giáo điển, phía sau đó đều là viết về "cố sự" của ánh sáng, chuẩn xác mà nói thì là diễn tả các loại hiện tượng. Chính là bởi vì diễn tả điều mọi người đều biết nên không thể bị phản bác! Bởi vì quang minh mang lại quá nhiều tác dụng, những điều trên giáo điển này cơ bản là đúng, thậm chí Đỗ Địch An còn cảm thấy bản giáo điển này còn chưa có hoàn chỉnh!

Tác dụng của ánh sáng...

Nếu không có ánh sáng thì trên Địa Cầu căn bản không có bất kỳ sinh mệnh nào cả!

Chỉ cần lý luận này đã hơn hàng ngàn hàng vạn ví dụ khác rồi.

Bất quá biết thì biết nhưng Đỗ Địch An cũng không có đi tín ngưỡng vị "Quang Minh thần kia", tác dụng của ánh sáng là không thể phủ nhận, nhưng... những việc này có quan hệ gì đến Quang Minh giáo đình kia chứ?

Đỗ Địch An qua loa lật xem, đại khái cũng minh bạch được phương thức tuyển nhận tín đồ như thế nào.

Đầu tiên là đưa một số người truyền đạo sẽ sắp xếp làm hiện tượng tự nhiên vào trong "Giáo lý" của mình, để cho mọi người nhìn sau đó lần lượt giảng giải, sẽ làm cho mọi người có cảm giác như vừa được bừng tỉnh đại ngộ, cùng với những điều thấy được khi sinh hoạt sẽ lập tức tin phục.

Một khi đã tin phục thì nó sẽ trở thành lý niệm của bản thân, dần trộn lẫn với lý tưởng của mình, sau đó dần dần sẽ truyền bá cho người khác. Nếu như lý tưởng không được vững chắc cùng kiên cố thì toàn bộ tin tưởng đều sẽ biến thành mù quáng.

Một khi đã mù quáng thì sẽ thành tín đồ, dù nói bất cứ cái gì cũng tin.

- Phía trên này chỉ nói một chút hiện tượng riêng mà không có căn cứ khoa học để giải thích, tựa như phụ thân nói, cổ nhân mặc dù thông minh nhưng thứ thiếu khuyết chính là công cụ nên chỉ có thể nói ra được mà không giải thích được, người bây giờ cũng là như thế.

Đỗ Địch An nói thầm:

- Chờ khi hoàn thành công cụ sẽ tiến hành vi mô hóa, có thể dùng phân tử để giải thích căn nguyên của ánh sáng, thậm chí còn có thể khiến cho người ta thấy rõ hình thái của chúng.

- Phụ thân thường nói, tất cả những tin phục ngu muội đều do khoa học kỹ thuật lạc hậu, không cách nào giải thích cho bọn họ được.

Đỗ Địch An luôn tin tưởng lời của cha mình nói, cũng càng ngày kiên định với con đường luyện kim thuật sĩ.

. . .

Ba ngày gột rửa trôi qua rất nhanh.

Hai vị bác sĩ mỗi ngày đều tới kiểm tra theo thông lệ, quan sát tất cả biến hóa trên cơ thể đám người Đỗ Địch An. trên thực tế cũng chỉ là xem qua loa mà thôi, dạng kiểm tra như thế này bọn họ đã làm rất nhiều, bình thường khi bị lây nhiễm chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện triệu chứng, chỉ có những người có ý chí cực kỳ ngoan cường sẽ cẩn thận giấu đi vết thương, chờ đến thời khắc cuối cùng của ngày thứ ba mới kìm nén không được mà bộc phát ra, nhưng trường hợp như vậy rất ít.

Tầng hầm mở ra, bọn người Đỗ Địch An tới thay bộ nhuyễn giáp hoàn toàn mới, kích thước cũng dựa vào nhuyễn giáp tổn hại của họ mà ước lượng, mười phần vừa người.

- Các vị mời.

Một Quang Minh thủ vệ tới chỉ dẫn cho đám người.

Bọn người Đỗ Địch An không có nhìn thấy vị kỵ sĩ tóc xanh đen lúc trước nên đành đi theo vị Quanh Minh thủ vệ này rời khỏi tòa lâu đài, vừa mới đi đến cửa chính đã nghe thấy một thanh âm truyền đến:

- Đỗ Địch An tiên sinh, xin hỏi ai là Đỗ Địch An tiên sinh?

Đỗ Địch An kinh ngạc nhìn lại, người nói chuyện chính là một người mang chân mũ màu đen, trong tay chống chiếc trượng, nhìn sang bọn người Đỗ Địch An.

Scott đang đi, quay đầu chỉ sang Đỗ Địch An, nói:

- Chính là vị này.

Vị trung niên kia có chút giật mình, không nghĩ tới người chuyên môn nhờ hắn chờ ở đây để đưa tin lại chỉ là một nam hài, nhưng hắn cũng không dám thất lễ, từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa ra, nói:

- Địch An tiên sinh, đây là thư của ngài.

Đỗ Địch An nhìn qua tem cùng địa chỉ ở bên trên, chính là tem của Melon tập đoàn cùng với địa chỉ là ở tổng bộ của Thập Hoang giả, lập tức minh bạch hai vị bác sĩ kia đã bẩm báo sự tình liên quan đến ma ngân lên trên.

Khẽ gật đầu nói cảm tạ, Đỗ Địch An liền thu hồi phong thư, nhẹnhàng mở ra, nội dung trong đó cực kỳ đơn giản: "Đến tầng cao nhất của văn phòng tìm ta."

Tầng cao nhất?

Đỗ Địch An tự nhiên biết tầng cao nhất có ý nghĩa như thế nào, đấy là nơi xử lý cơ mật tối cao của Thập Hoang giả, đơn giản như là tiếp đón cao tầng của tập đoàn Thập Hoang giả khác, hoặc là huấn luyện, họp hành đều được tiến hành ở đây.

- Là sự tình liên quan đến vấn đề làm Thú Liệt giả đi, tổng bộ thật là nhanh chóng đi.

Scott cười nói:

- Chúc mừng chúc mừng a, mới làm Thập Hoang giả một lần đã trở thành Thú Liệt giả, nói không chừng về sau còn có thể gặp ngươi ở ngoài hoang dã đây.

Mia bên cạnh cũng kinh ngạc nói:

- Đây, đây là tình huống thế nòa? Thú Liệt giả? Địch An?

Scott cười nói:

- Ngươi còn không có biết đi, Địch An đã đản sinh ra ma ngân trở thành Thú Liệt giả rồi.

Mia trợn mắt há mồm mà nhìn sang Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An chỉ hơi mỉm cười, quay sang Scott nói:

- Lần này thu thập ở bên ngoài cự bích còn phải đa tạ ngươi đã chỉ dẫn.

- Không có gì.

Scott cười cười nhưng trong lòng lại phi thường vui vẻ, biết rõ Đỗ Địch An sẽ nhớ rõ việc hắn làm nên liền nói ngay:

- Ta cùng với Mia đi trước, qua mấy ngày thì giá cả vật tư đã được ước định. Gặp lại ở tổng bộ đi.

Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, giá cả của vật tư còn chưa có ước định xong? Bất quá ngẫm lại những vật kia đều đến từ thế giới hiện đại, rất nhiều thứ trong đó người ở trong vách còn chưa có gặp qua, muốn ước định được giá cả thật không dễ dàng.

Đưa mắt nhìn sang Scott cùng Mia rời đi, ba người Migcan cũng tới cáo biệt với Đỗ Địch An, cưỡi xe ngựa chuyên môn của tập đoàn rời khỏi đây.

Mà ba người Thập Hoang giả của tập đoàn bên ngoài cùng với nam hài kia cũng khách khí cáo từ với Đỗ Địch An, cũng lựa chọn một xe ngựa để rời khỏi đây.

Đỗ Địch An nhận lấy phong thư, trực tiếp cưỡi ngựa chạy về phía tổng bộ.

Edit: Thiên Thiếu

Biên: Khang_a_ca






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch