Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hắc Oa

Chương 35: Cảnh sát tìm tới nhà.

Chương 35: Cảnh sát tìm tới nhà.



Chỉ cần nhắc tới món ăn thần thái của Giản Phàm biến đổi hoàn toàn, nghiêm túc, trang trọng, mỗi câu lại tự tin nhàn nhã như chỉ điểm giang sơn. Đôi mắt đẹp của Tương Địch Giai nhìn không chớp cái nào, đầy vẻ tán thưởng cùng bất ngờ.

Bài diễn thuyết kết thúc, Tương mỹ nhân vỗ tấy hai tiếng:” Thật lợi hại.”

“ Chủ tịch Trần hôm nay mà biết chúng ta ăn cái gì, khẳng định hối hận vì nhận lời mời của phó huyện trưởng .. Đúng rồi, còn Tiểu Phí nữa, may mà nghe cậu tới nơi này, dân gian tự có kỳ nhân, câu này quả nhiên không sai. “ Chủ nhiệm Vu khen Giản Phàm vài câu thuận tiện kéo cả Phí Béo vào, quả nhiên là giọng điệu lãnh đạo, một ân tình đem bán mấy lần:

“ Mọi người quá khen rồi, chỉ cần mọi người ăn ngon, cao hứng, là tôi hài lòng! Phải không Sĩ Thanh?” Giản Phàm hôm nay đặt đúng vai trò của đầu bếp, không tỏ ra từng biết chủ nhiệm Vu, hay thân thiết với Tương Địch Giai, hết sức nâng tên béo lên:

“ Đúng đúng đúng ... “ Phí Sĩ Thanh rối rít đáp lại, cái mắt hí không biết đang thả hồn đi đâu:

“ Nào, Sĩ Thanh, Tiểu Phàm, chúng ta phải cạn một chén, cảm tạ các cậu thịnh tình khoản đãi. Lần này tới huyện Ô Long, thu hoạch lớn nhất là làm quen với hai cậu, nào, Giai Giai.” Chủ nhiệm Vu không ngờ nâng chén đứng lên:

Ba người kia đã đứng lên, Giải Phàm không chối từ được, uống quả loa một chén cáo từ, làm người tốt thì làm tới cùng, cơ hội hiếm có thế này để cho thằng béo.

Quả nhiên vừa ra ngoài là Phí Sĩ Thanh nắm ngày lấy cơ hội thể hiện:” Chủ nhiệm Vu, kỳ thực tôi cũng nghiên cữu cách sử dụng thức ăn làm thuốc đấy, chị thử xem món canh này thế nào, đây là canh tuyết lê, dùng củ cải, tuyết lê ... À, còn có mật ong, thanh nhiệt giảm ho ... Còn cả dưỡng nhan nữa, là canh dùng cho mỹ nữ, càng ăn càng xinh đẹp...”

Thằng béo mặc dù kiến thức què cụt, ăn nói quàng xiên, nhưng điệu bộ khôi hài, bộ mặt thật thà, trong phòng bao liên tục truyền ra tiếng cười trong trẻo, đặc biệt là giọng chủ nhiệm Vu càng rõ, tám thành bị thằng béo nịnh cho vui vẻ.

Bữa cơm này ăn tới hai tiếng, món ăn của Giàn Phàm, cái miệng của Phí Sĩ Thanh, khiến tiếng cười chưa bao giờ ngớt. Giản Phàm vừa bận rộn trong bếp vừa bê món ăn, mãi mới có thời gian ngồi xuống định kiếm cái gì lót dạ thì thằng béo mặt hồng hào chạy vào, không cho y nói đã kéo đi xềnh xệch.

Lần này làm bóng đèn tới cùng vậy.

Hai mỹ nữ rất khách khí, Giản Phàm ứng đối đúng mực, giống như cha đối đãi với toàn bộ khách tới quán vậy, vẫy tấy tạm biệt, nhìn Phí Sĩ Thanh lái xe về huyện thành

Lần đầu tiếp đoàn khách từ Đại Nguyên tới, khi đó vẻ đẹp của Tương Địch Giai khiến Giản Phàm phải sững sờ; ở nhà chiêu đãi đánh cược, mỹ nhân tóc mềm da trắng, khiến lòng y ngứa ngáy không thôi; buổi sáng nhìn cô đứng bên xe duyên dáng xinh đẹp đợi Phí Sĩ Thanh, ghen tỵ phát cuồng. Còn lần này nhìn Tương Địch Giai và thằng béo quản hệ phát triển nhanh như vậy, Giải Phàm thấy lòng bình đạm rồi, mỹ nữ vẫn đẹp như thế, nhưng không khiến trái tim y đập loạn nhịp nữa.

Xe đã đi xâ, vừa định xoay người về quán thì có một cái xe cảnh sát hú còi chạy tới, đỗ xịch ở bên đường, Giản Phàm còn nghĩ là chú hai tới, chuẩn bị trốn, không ngờ người đầu tiên xuống xe là đội trưởng Tần cao mét chín, to lớn như khỉ đột, hung ác như thổ phỉ kia.

Theo sau vẫn có nữ cảnh sát đã phát giấy truy nã cho y ngày hôm đó, cảnh phục cộc tắy, cánh tấy phơi nắng hơi sạm đi, mái tóc đen búi sau đầu, ngũ quản tinh xảo mà có uy, nhìn quả tuyệt đối là hình mẫu của đồng phục cám dỗ.

Có điều hiện giờ loại người mà Giản Phàm ít thiện cảm nhất là cảnh sát, giọng không khỏi có chút trâm chọc:” Ba vị khách quý, rửa nồi rồi, rửa bát rồi, ba vị đi ăn phải tranh thủ giờ chứ.”

Đội trưởng Tần sải bước đi thẳng tới:” Chúng tôi không tới ăn cơm, cậu phục vụ, cho hỏi người tên Giản Phàm làm ở đồn công an Thành Quản có ở đây không?”

Giản Phàm ngạc nhiên, biết ba người này đều ở đại đội điều tra hình sự, nhưng không rõ là tìm mình có ý gì, nhìn lại mình mặc áo thun, buộc tạp dề, trông như trợ bếp, chẳng trách người ta xưng hô như thế.

“ A, cậu là …. !? “ Nữ cảnh sát nhìn Giản Phàm chằm chằm, cảm giác khuôn mặt điển trai kia có chút gì đó quen thuộc, hồ nghi hỏi:” Cậu từng phạm tội gì từng bị chúng tôi bắt phải không?”

“ Hả?” Giản Phàm suýt nữa ngã ngửa, tự tôn đả kích mạnh, hiệp cảnh đẹp trai nhất đồn mà người ta có ấn tượng gì đã đành, lại còn bị coi là tội phạm. Nghĩ tới oan ức mình phải chịu ở đồn công an, ngọn lửa vô danh bùng lên, hùng hổ nói: “ Tôi chính là Giản Phàm! Tôi biết các vị, người của cục hình cảnh chứ gì? Muốn lên lớp chính trị cho tôi thì khỏi đi, giác ngộ của tôi không cao như vậy đâu. Muốn giáo huấn tôi, không có cửa đâu, tôi không thèm làm nữa. Đừng cho rằng tôi là hiệp cảnh nhỏ bé ở huyện xâ thì không biết giận. Tôi nói này, các vị còn muốn thế nào nữa đây, tôi bắt nghi phạm rồi, các vị còn muốn bắt cả tôi mới vừa lòng à?”

Lời nói đầy phẫn nộ, oán khí ngợp trời, làm ba cảnh sát á khẩu, đoán chừng không ngờ người mình muốn tìm mặt non nớt như thế, lại còn nóng tính.

Đội trưởng Tần có chút bất ngờ, thấy Giản Phàm định bỏ đi thì rút mấy tờ giấy A4 trong gặp rằ, mỉm cười đưa cho y:” Cậu xem đi, hôm nay chúng tôi tới không phải để gây chuyện.”

“ Đây là ...” Giản Phàm ngạc nhiên nhận lấy, là văn kiện ( tin tức công an Đại Nguyên), thi thoảng cũng từng nhìn thấy ngày trang đầu là ( vụ án cướp tiệm vàng ngày 11 tháng 8, phá án thành công, bốn nghi phạm không ai lọt lưới).

Tiếp tục xem càng mừng rỡ thêm vài phần, oa, cuối cùng đã nhìn thấy tên mình.

... ... Ngày 17 tháng 8, hiệp cảnh Giản Phàm, Tiêu Thành Cương của đồn công an Thành Quản, vô tình phát hiện tung tích nghi phạm, hai người lập tức báo trung tâm chỉ huy huyện, đồng thời bám theo nghi phạm. 1 giờ 15 phút sáng ngày hôm sau, dưới sự hợp lực của đồn công an Thành Quản và đại đội hình cảnh, tại kilo met thứ 37 trên đường từ huyện Ô Long lên tỉnh, chủ mưu vụ cướp tiệm vàng ngày 11 tháng 8 đã bị bắt giữ thành công .... Cục công an thành phố thông báo khen thưởng với những nhân viên tham giả phá chuyên án ...

Giản Phàm xem hết tin tức, vẻ mặt tức giận cũng thay đổi, có điều vẫn còn chút không thoải mái, sự thực trong báo cáo này tựa đúng lại tựa sai, giống như trong bát cơm có hạt sạn nhỏ, cảm giác có, lại không phát hiện ra nó ở đâu. Đoán chừng đây là kiệt tác của cao thủ văn thư trong cục.

Đội trưởng Tần thấy Giản Phàm hồi lâu không nói thì hỏi: “ Có vấn đề sao?”

“ Sao tôi đọc thấy không tự nhiên lắm. “ Giản Phàm cũng không nói rõ được:

Đội trưởng Tần nửa đùa nửa thật nói:” Có phải là không nhìn thấy sự tích anh hùng, cậu đánh thuốc tội phạm, hai người nửa đêm tự ý truy bắt, cho nên có chút thất vọng không? Cậu lợi hại lắm đấy, nghi phạm hôn mê mười tiếng, tiếp đó tiêu chảy nghiêm trọng, thiếu chút nữa mất nước ảnh hưởng tới tính mạng ... Loại chuyện này cần báo cáo làm rõ không?”

Nữ cảnh sát cúi đầu che miệng, nhìn bờ vai nhỏ rung rung là biết đang cố nhịn cười thành tiếng. Hai tên nghi phạm đó cướp bóc mấy năm trời, nếu biết không bại trong tấy cảnh sát, mà trong nồi thức ăn, không nếu chúng biết sự thực sẽ nghĩ gì.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch