Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 31: Kỵ Khuyển Ác Linh Kỵ Sĩ

Chương 31: Kỵ Khuyển Ác Linh Kỵ Sĩ
Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: truyendichgiare.com

-----

Phế đi công pháp, muốn tăng lên cảnh giới phải hao phí khoảng một năm, quan trọng nhất là bản thân sẽ chịu thương tổn rất lớn, loại thương tổn này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến con đường tu hành về sau.

Cũng may, hệ thống khéo hiểu lòng người, xích thạch cũng là một loại thiên tài địa bảo.

Chỉ cần bóp nát nó, cho vào miệng, có thể giúp cơ thể không bị tổn thương bởi phế bỏ công pháp, đồng thời, còn có thể rút ngắn thời gian tu hành cảnh giới.

Nhưng thống khổ thì không cách nào giảm đi được, ngược lại, bởi vì hấp thụ xích thố sẽ càng thêm thống khổ. Cho nên trước tiên Ôn Bình quyết định dùng đặc quyền cải tạo miễn phí kiến trúc, tránh trường hợp lát nữa bất tỉnh lại quên mất việc này.

- Thăng cấp Thính Vũ Các.

- Xác định?

- Xác định?

Thời gian thăng cấp Thính Vũ Các còn lại: 3 giờ.

Ngẫu nhiên đạt được năng lực đặc thù: Chấp pháp giả - Ác Linh Kỵ Sĩ.

- Chấp Pháp Giả?

- Đúng, xét thấy hiện tại Kí chủ không có cách nào thiết lập cơ cấu giống với Chấp pháp đường. Nhưng một cái siêu cấp tông môn lại không thể không có chấp pháp giả, cho nên cơ hội ngẫu nhiên nhận được chính là Chấp pháp giả. Chấp pháp giả làm việc vào ban đêm, phàm kẻ nào dám can đảm vi phạm quy định của tông môn, chà đạp người tông ta, đêm đến sẽ nhận được sự trừng phạt của Ác Linh Kỵ Sĩ, nghiêm trọng nhất có thể bị tiêu diệt linh hồn!

- Ác Linh Kỵ Sĩ… Chẳng lẽ là quỷ?

- Ác Linh Kỵ Sĩ là sinh vật đến từ Minh giới, nó là ánh mắt trong đêm tối, không có thân thể, chỉ là một đoàn liệt diễm, dựa vào việc thôn phệ linh hồn của kẻ địch để sống. Trừ phi ngươi hạ lệnh tha chết cho một người, nếu không, chỉ cần nó bắt được kẻ đó trong đêm thì chắc chắn sẽ nuốt sạch linh hồn đối phương. Hiện tại, thực lực cao nhất của Ác Linh Kỵ Sĩ có thể so sánh với Luyện thể thập tam trọng, miễn dịch tất cả những tổn thương vật lý.”

- Ngoan độc, miễn sát thương vật lý, vậy chẳng khác nào quyền cười và binh khí không có bất kỳ lực uy hiếp nào với nó? Đúng rồi, lần này có thu phí nữa không đấy?

- Không.

Ôn Bình mừng rỡ, rốt cuộc hệ thống cũng từ bỏ thói quen thu phí tất tần tật rồi, cái này hẳn là phúc lợi?

Cười khoái trá một hồi, hình ảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, thoáng cái hắn đã ở đường mòn phía dưới sườn núi bên ngoài Thính Vũ Các.

Tạch…!

Xích thạch bị Ôn Bình bóp nát trong tay, từ lòng bàn tay, từng sợi tơ màu xanh lá vừa dài vừa mảnh chui ra.

Chúng giống như tiểu trùng, không ngừng uốn éo, sau đó chui vào huyệt thái dương của Ôn Bình.

Cứ như vậy liên tục suốt vài phút, cuối cùng sợi tơ kia biến mất hoàn toàn.

Trọn bộ tâm pháp Trường Mạch Công đã hoàn toàn nằm trong đầu Ôn Bình, chỉ cần hắn muốn, có thể thấy được thông tin về môn tâm pháp này từ trí nhớ của mình.

Việc kế tiếp Ôn Bình cần phải làm chính là phế bỏ công pháp mà hắn đã tu hành lâu nay, sau khi hấp thu hết bột phấn từ xích thạch, Ôn Bình lập tức bão nguyên thủ nhất (1), ngưng tụ khí lực toàn thân.

(1) Hai tay ôm lại đặt trước đan điền.

A…

Cho dù đã có chuẩn bị nhưng đau đớn kịch liệt vẫn khiến Ôn Bình nhịn không được mà thét lên…, thân thể cũng bởi vì đau mà run lên bần bật, hai cánh tay hắn lúc này y hệt người bị mắc chứng Parkinson, run lẩy bẩy.

Từng hạt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng men theo gò máy chảy xuống cằm, sau đó nhỏ xuống bàn tay. Có cảm giác cứ như động mạch bị cắt đứng, máu không ngừng tuôn ra, chỉ có điều là khác màu mà thôi.

Bởi vì cảnh giới đầu tiên chính là Luyện Thể, cho nên phế bỏ công pháp chẳng khác nào hủy hoại bản thân mình.

Không chỉ có mồ hôi, cũng không chỉ có đau đớn, mà theo đó, những kỹ năng của cơ thể cũng bị thoái hóa. Kể cả năng lực chịu đựng đau đớn cũng yếu đi.

Tóm lại, càng về sau chỉ có đau nhức và đau nhức.

Cho đến khi đau đến bất tỉnh mới thôi.

Nhưng không có một tu sĩ Luyện thể nào lại quan tâm đến đau đớn. Chẳng lẽ muốn leo lên cảnh giới Luyện thể thập tam trọng không phải chịu khổ sao?

Ba giờ sau.

Ôn Bình ngã xuống bãi cỏ bên ngoài Thính Vũ Các, gió nhẹ lướt qua hai gò má hắn. Hắn chưa bao giờ có cảm giác mát mẻ như hôm nay, thật khiến cho lòng người khoan khái. Còn có ánh sao trên bầu trời, hôm nay dường như sáng nhất.

Hiện tại, ngay cả một chút khí lực để đứng lên hắn cũng không có. Miệng đắng lưỡi khô, hắn dám cam đoan nếu ai mang một vạc nước đến trước mặt hắn lúc này, chắc chắn hắn sẽ uống hết.

Bất quá, đau thì đau nhưng vẫn có thu hoạch, xem như đã nhập môn quyển hạ Trường Mạch Công. Khi hắn vận công, trên thân cây cối chung quanh bắt đầu chui ra những sợi tơ màu xanh lá, dung nhập vào cơ thể hắn.

Căn cứ vào ghi chép về Trường Mạch Công, những thứ kia đều là mộc khí từ bên trong cây cối, hoàn toàn bất đồng với khí tồn tại giữa thiên địa.

Mộc đại biểu cho hi vọng, đại biểu cho sinh tồn, cho nên khi mộc khí nhập thể, dù cho có bị người chém một đao sau lưng cũng có thể phục hồi lại như cũ.

Bất quá, đáng tiếc hắn chỉ mới tu quyển hạ, còn chưa đả thông mạch môn, không có năng lực sử dụng loại khí này.

Sau khi đả thông mạch môn, theo như ghi chép về Trường Mạch Công, ngay cả cụt tay cũng có thể mọc lại được.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc hắn cũng đã có sức ngồi dậy.

Vừa ngồi dậy, việc đầu tiên hắn làm chính là vọt tới đình uyển dưới sườn núi, cầm lấy ấm trà trên bàn rót thẳng vào bụng.

Ừng ực!

Ừng ực!

Chẳng mấy chốc, nước trong ấm đã bị “diệt” sạch.

Cảm thấy còn chưa đã ghiền, hắn chạy một mạch đến trù phòng, sau đó vùi đầu vào vạc nước, bắt đầu há miệng uống.

Uống một hơi suốt nửa tiếng.

Vạc nước cao hơn nửa người rốt cuộc thấy đáy, bụng Ôn Bình cũng phồng lên như trái bóng, trướng đến mức không trướng được nữa.

Kỳ thật hắn nên cảm thấy may mắn vì bản thân không bị trướng đến nổ bụng.

- Luyện Thể 3 trọng.

Sau khi xác nhận được thực lực của mình, Ôn Bình dứt khoát nằm ở trù phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, chẳng quan tâm chỗ này có sạch hay không. Nghe được động tĩnh, Cáp Cáp sủa một tiếng, nhưng sau khi thấy là Ôn Bình, nó lập tức ngưng lại, nằm xuống bên cạnh hắn.

Một người một chó nằm ở trù phòng há miệng “gọi đò”.

Tỉnh lại là bởi vì bị hệ thống đánh thức.

- Thính Vũ Các đã hoàn thành cải tạo.

- Bắt đầu ký kết khế ước linh hồn.

Ôn Bình ngồi bật dậy, khiến Cáp Cáp nằm bên cạnh giật mình kêu lên một tiếng, nó còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, trừng mắt nhìn một vòng. Nhưng không nghe cũng không thấy gì hết, cuối cùng, nó lại nằm xuống tiếp tục ngủ.

Oanh!

Đột nhiên, trong đêm đen có một bàn tay nhô ra.

Đó là bàn tay với những đốt xương khô cứng, trắng đục. Chẳng chút dấu hiệu, nó cứ như vậy xuất hiện giữa không trung, vỗ vào lưng Cáp Cáp.

Gâu!

Một tiếng sủa lớn, Cáp Cáp đứng bật dậy.

Cùng lúc đó, hoàng sắc hỏa diễm bùng lên từ bàn tay xương, hỏa xà linh hoạt nhào về phía Cáp Cáp, như một những con giun phân biệt chui vào miệng, mắt, tai của Cáp Cáp… Cho đến khi bao trùm toàn bộ cơ thể nó.

Vù!

Hỏa diễm đại thịnh.

Một vị cao khoảng một mét tám, không có thân thể, từ dưới đất bò lên, giơ chân leo lên lưng Cáp Cáp.

Gâu!

Lúc này, tiếng sủa của Cáp Cáp đã hoàn toàn không giống như trước, nó biến thành một sinh vật với bốn chân, mắt và đuôi bùng lên hỏa diễm.

Nhìn qua uy phong lẫm lẫm, hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng vào Ôn Bình, khiến hắn cảm nhận được uy áp không thua gì Giao Long.

Hắn biết Chấp pháp giả Ác Linh Kỵ Sĩ đã tìm được tọa kỵ của mình ở nhân gian.

Ác Linh Kỵ Sĩ cưỡi chó vẫn uy phong như thường.

Cứ như thế, một Kỵ Khuyển Ác Linh Kỵ Sĩ ra đời.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch