Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 34: Ta Bao Một Năm

Chương 34: Ta Bao Một Năm




By:truyendichgiare.com




-----

- Rầm!

Cửa trù phòng bị đẩy mạnh ra, Ôn Bình vừa dùng tay nhặt một miếng thịt rơi trên bếp lò lên.

- Thịt của ta…

Với tư cách là một thiếu niên có tâm hồn ăn uống, quả thật nhịn không được khi đi ăn vụng lại bị bắt gian tại trận, chưa kể, tên phá đám kia còn phá cửa mà vào.

Nếu như là đầu bếp thì… thôi bỏ đi, nhưng vừa nghiêng đầu thấy là Dương Nhạc Nhạc, Ôn Bình cảm thấy rất không vui.

Hắn lạnh giọng nói:

- Cửa hư ngươi đền!

Dương Nhạc Nhạc hì hì cười, vội nói xin lỗi, sau đó mặc kệ mọi thứ, vọt tới trước mặt Ôn Bình, dùng ánh mặt cún con chờ ăn để nhìn hắn.

- Tông chủ, nghe nói muốn mở đồ mới hả?

- Ngươi nghe ai nói?

- Hoài Diệp nói với ta, ta cảm thấy hẳn là vậy, bằng không, ngươi cũng sẽ không bảo nàng đi gọi chúng ta. Có thể tiết lộ một chút không? Có hấp dẫn hơn Trọng Lực Trường không?

- Ngươi đang hỏi ta hay là đang tự khen mình thông minh?

Hai người nói lòng vòng qua lại, khiến cho Triệu Tinh đứng ngoài cửa sổ nhịn không được ném một khúc cây qua, la to:

- Nhạc Nhạc, ngươi có thể nói có ý nghĩa một chút được không hả?

Dương Nhạc Nhạc nghi hoặc hỏi lại:

- Là sao?

Hiển nhiên, hắn còn đang tự hỏi “có ý nghĩa” là gì.

Ôn Bình quét mắt nhìn Dương Nhạc Nhạc, sau đó là Triệu Tinh, hắn không định tiết lộ bí mật, mà chỉ chỉ thức ăn trên bếp:

- Mang thức ăn theo ta ra ngoài, chúng ta ăn cơm, đợi ăn xong ta sẽ nói.

- Được, ăn cơm trước, ăn cơm trước!

Dương Nhạc Nhạc vội chạy đến bưng đĩa lên, tới tới lui lui mấy bận, mãi đến khi đã dọn đầy đủ chén đĩa mới ngừng lại. Thế nhưng đến khi ngồi xuống, một miếng thịt hắn cũng không đụng vào.

Vương Bá và Ôn Bình đã ăn xong một chén cơm, nhưng hắn vẫn cứ ngồi bất động, nhìn chằm chằm vào Ôn Bình.

Ôn Bình liếc mắt nhìn Dương Nhạc Nhạc, nói:

- Nhìn ta làm gì? Ăn đi!

- Ăn không vô.

- Ngươi lặp lại lần nữa! - Hoài Diệp đứng bật dậy.

Dương Nhạc Nhạc vội vàng giải thích:

- Không phải thức ăn không ngon, mà là ta không có tâm trạng ăn. Giờ ta chỉ muốn biết đồ mới là đồ gì?

- Vậy còn được. - Hoài Diệp thỏa mãn cười, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.

Ôn Bình quét mắt nhìn một vòng, đầu tiên là Vân Liêu. Hành động của tên này thật sự là buồn cười:

- Được rồi, Vân trưởng lão, đừng diễn nữa, ngươi để quên gắp rau kìa.

- Ha ha, thật à? - Vân Liêu ngượng ngùng cười.

Ôn Bình nói tiếp:

- Ta sẽ nói cho các ngươi biết, bất quá, trước đó ta muốn nói rõ, các ngươi đã là đệ tử Bất Hủ Tông, đối với các ngươi, ta có thể dốc lòng tương trợ, không giấu giếm điều gì. Thế nhưng, nếu các ngươi học xong, lại quay ra phản bội Bất Hủ Tông, vậy thì nó sẽ không tha cho các ngươi.

Dứt lời, hắn chỉ về phía Cáp Cáp.

Thấy Ôn Bình chỉ mình, Cáp Cáp đứng lên, sủa vang hai tiếng.

Dương Nhạc Nhạc liếc nhìn Cáp Cáp, nhịn không được thấp giọng nói:

- Tông chủ, đừng có thừa nước đục thả câu nữa. Chúng ta cũng không ngốc, hà cớ gì phải làm ra chuyện phản bội tông môn?

Ôn Bình sờ lên đầu Cáp Cáp, lạnh giọng nói:

- Ta chỉ muốn các ngươi nhớ kỹ những lời này, một khi các ngươi đã có ý nghĩ đó, ta sẽ không để nó dừng lại.

Dương Nhạc Nhạc bỡn cợt đáp:

- Yên tâm, nếu như Dương Nhạc Nhạc ta làm vậy, tông chủ ngươi cứ để chó cắn ta.

Nhưng những người khác thì không giống vậy.

Nhìn vào mắt của Cáp Cáp, rõ ràng là có biến hóa.

Ba Xà, Lăng Ngư là yêu tộc nên có được cảm giác đặc thù. Là một tu sĩ Luyện thể thập tam trọng, hiển nhiên, Vân Liêu cũng cảm nhận được.

Bọn họ đều nhìn ra Cáp Cáp nay đã khác xưa.

Tuy bộ dáng vẫn giống như trước, lông vẫn vàng, vẫn thích thè người nằm rạp trên mặt đất, thế nhưng ánh mắt đã không còn như trường, thấp thoáng có một đốm lửa đang bùng lên, có thể khiến cho người đối diện cảm nhận được sức nóng của hỏa diễm.


Sau một nén nhang, Ôn Bình ngồi cạnh đầm nước bên ngoài ký túc xá, nhìn cá tung tăng bơi lội trong đầm, thỉnh thoảng hắn lại nhô đầu ra phía trước tìm kiếm cái gì đó.

Vân Liêu đứng bên cạnh thấp giọng hỏi:

- Tông chủ, mạch thuật vô cùng trân quý, ngươi cứ tùy tiện truyền thụ như vậy à?

- Chẳng lẽ ta còn có thể lừa các ngươi?

- Được, vậy ta nộp trước một trăm ngày, chỗ này là 5000 kim tệ, sau này ta ở đây, không đi đâu cả.

Ôn Bình cười cười, nhận kim phiếu từ tay Vân Liêu.

Lúc nhấc chân đi vào ký túc xá, trong đầu Vân Liêu đột nhiên hiện ra cảnh tượng phụ thân dẫn theo hắn đến hội đấu giá.

Một vị lão tiên sinh bưng một cái hộp bằng vàng ròng lên, bên trong chính là Hoàng cấp hạ phẩm mạch thuật. Những người có mặt hôm đó đều là trưởng lão của các đại gia tộc, còn có hai thế lực tương đối lớn chính là thành chủ Tinh Duyệt thành cùng với Hoa Nhạc Tông.

Hàng trăm người hò hét.

- Một vạn kim!

- Hai vạn kim!

- Ta ra năm vạn kim!

- Ta, Dương Bích Liệt ra tám vạn kim, mạch thuật này ta muốn! Ai dám đoạt đừng trách Dương Bích Liệt ta trở mặt!

Rốt cuộc, căn bản không ai có được tài lực như hắn, Dương Bích Liệt rất may mắn, cũng rất bá đạo xuất ra 15 vạn kim giành được bảng mạch thuật kia.

Thế nhưng, cũng bởi vì nó mà ba ngày sau… Dương gia bị diệt. Nghe đồn hơn phân nửa thế lực tại Tinh Duyệt thành đều động thủ, quyết chiến tại Dương phủ. Ngày đó, nghe nói chết đâu 4 vị Luyện thể thập tam trọng.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên kéo Vân Liêu khỏi hồi ức.

- Tông chủ, đây là của ta với Triệu Tinh, mỗi người 10 ngày trước đi đã.

Dương Nhạc Nhạc đưa tới 1 tới kim phiếu trị giá 1000 kim, rồi xông thẳng vào ký túc xá, cao giọng hét lên.

- Có tiếng rồng ngâm quanh quẩn bên tai ta!

- Triệu Tinh, nó đang nói chuyện với ta, nó muốn dạy ta thần thông của nó!

Trong khi đó, Triệu Tinh đang đứng cạnh đầm nước, ánh mắt nghiêm túc nhìn xuyên qua mặt nước, tự hỏi cái đầm này sâu bao nhiêu.

Bỗng nhiên, tiếng rồng ngâm quanh quẩn trong đầu.

Cứ như thế vây lấy nàng, âm vang không dứt, khiến cả người nàng lạnh run.

Tộc Lăng Ngư là hoàng tộc trong nước, nhưng chỉ là một chư hầu của Long tộc mà thôi. Triệu Tinh biết rõ sự khủng bố của Long tộc, tuy quanh đây không có Long tộc, thế nhưng nàng vẫn bị uy áp này làm cho sợ hãi. Chân thoáng cái mềm nhũn, nàng không biết mình còn có thể đứng nổi nữa không.

- Nhạc Nhạc, đến đỡ ta!

- Ngươi bị sao vậy?

- Không có việc gì, vui quá thôi. Mạch thuật này không ngờ lại căn cứ thần thông của Long tộc mà diễn sinh.

- Ta cũng không ngờ. Sau này, chờ chúng ta tiến vào Thông Huyền, chỉ cần ho một cái cũng có thể phiên giang đảo hải.

Hoài Diệp đứng bên cạnh rốt cuộc cũng bình tĩnh trở này, nuốt từng ngụm từng ngụm nước miếng, kế đó, xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt. Cảm giác trong lòng lúc này quả thật khó có thể nói nên lời.

Nàng đã đi qua nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ có cảm giác muốn lưu lại phát ra từ sâu trong nội tâm như vậy.

Được đại yêu Thông Huyền cảnh thu làm đệ tử thì thế nào? Có được mạch thuật để học không?

Sợ rằng nay cả họ cũng chỉ mới vừa thấy mặt Mạch thuật.

Hoài Diệp thập phần sầu não, thì thào tự nói:

- Nghĩa phụ, xin lỗi, từ nay về sau người chỉ có thể lưu lạc thiên nhai một mình rồi, Tiểu Diệp Tử không thể theo bồi người!

Kế đó, nàng lấy ra một tờ kim phiếu, quơ quơ trước mặt Ôn Bình, hô:

- Tông chủ, ta bao một năm.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch