Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 3: Vị Khách Bất Ngờ 1

Chương 3: Vị Khách Bất Ngờ 1




Trời mưa tầm tã kèm theo đó là từng con gió thét gào

Trong rừng núi sâu, một người phụ nữ thân hình gầy gò như que củi mang theo một chiếc giỏ trúc nhỏ đang loạng choạng bỏ chạy.

Tiếng hổ gầm vang trời, từng giọt mưa tấp thẳng vào mặt người phụ nữ. Ba ngày nay người phụ nữ này đã không ăn gì, lần cuối cùng cô ấy ăn là vào buổi trưa ba ngày trước. Món ăn là một miếng bánh bột ngô chỉ bằng một nửa quả trứng gà, tuy nhiên trên thực tế miếng bánh rất nhỏ chỉ cần một ngụm là có thể ăn hết. Nếu không phải đến bước đường cùng cô ấy tuyệt đối sẽ không đi vào Mãnh Hổ Lĩnh.

Càng chạy người phụ nữ càng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bước chân cũng nặng dần. Cô ấy dường như cảm nhận được mùi máu tanh trong cổ họng, từng hạt mưa xối xuống khiến toàn thân cô run rẩy. Trời đã sắp tối, nếu bất hạnh không tìm được một nơi trú ngụ trước khi trời tối thì cô ấy có thể đoán được kết cục của mình đêm nay.

Nơi rừng núi hoang vắng thì tìm đâu ra chỗ trú thân… khoan đã?

Vào lúc gần như tuyệt vọng, người phụ nữ đột nhiên nhìn thấy phía xa xa có ánh đèn đặc biệt sáng lên trong đêm tối. Người phụ nữ tự nhủ rằng mình không thể chết, vì thế lập tức lấy hết dũng khí chạy về phía có ánh sáng.

"Bùm bùm, bùm bùm!" Tiếng gõ cửa ngày càng lớn khiến Chân Minh Châu phải bỏ con dao làm bếp trên tay xuống rồi mặc áo mưa đi ra ngoài, quả nhiên là có người.

Chân Minh Châu đi đến cổng lớn, vừa mở cửa sắt vừa lên tiếng hỏi: "Là ai?"

Khi cửa sắt vừa mở ra liền có một bóng người ngã xuống đất, cô giật mình theo bản năng lùi người lại.

"Ôi chao" Chân Minh Châu nhìn người phụ nữ trước mặt lắp bắp kinh hãi thốt lên. Cô thật sự kinh ngạc vì người phụ nữ ngã trên đất mặc y phục cổ đại kỳ lạ, thân hình gầy gò đến nỗi chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay. Chân Minh Châu thật sự chưa bao giờ nhìn thấy người nào gầy như vậy.

"Chị ơi, chị không sao chứ?"

“Để tôi đỡ chị đứng dậy.” Chân Minh Châu vội vàng lấy lại bình tĩnh nhanh chóng chạy đến đỡ người phụ nữ lên. Nhà cô mở homestay nhiều năm đã từng nghe qua nhiều phượt thủ gặp nạn trên núi nên cũng không nghĩ nhiều.

Mặc dù người phụ nữ ý thức đã mơ hồ nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức tự véo mình, đồng thời nương theo sức của Chân Minh Châu mà đứng lên.

Chân Minh Châu dìu người phụ nữ vào nhà, lúc nãy bên ngoài trời tối nên cô không thấy rõ bây giờ khi vào trong nhà đèn sáng rực nên khi nhìn thấy thân hình của người phụ nữ này cô liền hít vào một ngụm khí. Hai má hóp vào, đôi mắt trũng sâu cũng không biết đã nhịn đói bao lâu rồi, trông rất tội nghiệp.

Thảo nào khi đỡ cô ấy cô cũng không cảm thấy nặng.

“Chị đã bao lâu không ăn uống vậy?” Chân Minh Châu vừa nói vừa nhanh chóng lấy ra mấy túi bánh quy, trực tiếp xé mở túi bánh đưa cho người phụ nữ: “Chị ăn một chút lót dạ đi.”

Người phụ nữ nghe thấy có đồ ăn thì nhanh chóng cầm lấy rồi ăn như sói đói. Bánh vừa vào miệng liền mang lại cảm giác thơm ngọt ngon miệng, vì thế người phụ nữ cùng lúc cho hết các miếng bánh vào miệng.

Chân Minh Châu thấy vậy liền nhanh chóng xé mở một túi bánh Oreo khác, người phụ nữ chỉ cần hai ngụm đã ăn hết. Có thể là do đã ăn lót dạ nên người phụ nữ cảm thấy dễ chịu hơn liền ngay lập tức quỳ xuống.

"Đa tạ thần tiên, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ dân phụ."

"..." Chân Minh Châu thật sự không biết nói gì. Cô đã từng nhìn thấy người điên và xuất hiện ảo giác, nhưng cô chưa bao giờ gặp qua ai như người phụ nữ này.

Chân Minh Châu vội vàng đỡ lấy người phụ nữ và lắc đầu nói: “Chị đừng quỳ, tôi cũng không phải là thần tiên gì cả.”

Người phụ nữ vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, cố chấp nói: "Người là thần tiên, nếu không phải thần tiên thì làm sao có thể sống trong tiên cảnh?"

Chân Minh Châu cười lắc đầu, cũng không cùng người phụ nữ nói chuyện, cô chỉ đơn giản hỏi: “Có phải chị vẫn chưa no?”

Nghe Chân Minh Châu hỏi, người phụ nữ lấy tay che bụng cắn môi nhìn cô. Sau một hồi do dự người phụ nữ gật gật đầu.

Thấy vậy Chân Minh Châu liền nói: "Vậy chị đứng lên đi, sau đó ngồi đợi một lát để tôi làm chút gì cho chị ăn.”

Dứt lời cô liền đi vào bếp xem miếng thịt băm vẫn còn đang băm dở, cô cảm thấy món ăn này tốn khá nhiều thời gian cũng như nhiều dầu mỡ. Bên cạnh đó, lúc này cũng cần bổ sung một ít đường cho cơ thể.

Chân Minh Châu chỉ đơn giản bật lửa đun nước, trong thời gian đun nước thì cô rót một cốc đường đỏ rồi mang ra cho người phụ nữ kia.

"Chị ơi, chị tên gì?" Chân Minh Châu hỏi.

Người phụ nữ lại lập tức quỳ xuống trả lời: "Tôi tên Lý Quế Hoa, nhà chồng họ Vương, mọi người đều gọi tôi là Vương đại tẩu."

Chân Minh Châu lo lắng nhìn người phụ nữ, nghi ngờ cô ấy bị mất trí hoặc có vấn đề về thần kinh. Tuy nhiên nếu nói là mắc bệnh về thần kinh thì cũng không phải vì cô ấy rất cẩn thận khi để dành gói bánh quy.

Chân Minh Châu mím môi nói: “Chị uống một ít đường đỏ đi, để tôi nấu cho chị bát mì.”

Cô đặt cốc nước đường đỏ lên chiếc bàn gỗ dài rồi đi vào bếp. Cô không biết người phụ nữ này có thể ăn được bao nhiêu liền cho vào một vắt mì sợi lại thêm bốn quả trứng.

Nấu mì sợi rất nhanh, sau khi mì sợi chín thì chỉ cần cho vào một ít hành lá và rau thơm là được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch