Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 38: Bổ Não 2

Chương 38: Bổ Não 2




Đồ ăn vặt ở homestay nhà cô không nhiều lắm. Dù sao nhà bọn họ cũng không phải kinh doanh cửa hàng bán quà vặt, nên cũng không có nhiều loại hàng hoá. Tuy nhiên vẫn có thể đáp ứng nhu cầu của khách lưu trú trong thời gian ngắn.

Không biết có thể thỏa mãn được nhu cầu của thiếu niên A Cửu không. Thế nhưng, dù không đáp ứng được hết tất cả nhu cầu thì cô cũng cố gắng hết mình. Dù gì có một vị khách cũng không dễ dàng.

“A Cửu dường như thích đồ ngọt như: bánh Oreo, bánh quy, bánh mỳ kiểu Pháp...; cũng không thể thiếu chocolate, không biết nên lấy thêm cho người này món gì? Khoai tây chiên cũng được. Không biết hắn có thích ăn chân vịt, que cay...”

Chân Minh Châu cân nhắc đến việc người này vẫn còn bị thương, ăn chút đồ ngọt là được rồi, tạm thời không nên ăn đồ cay. Vì thế, cô lặng lẽ lấy các món có vị cay ra. Cô chống nạnh quan sát, bất chợt nhìn thấy một bát thạch trái cây to, lập tức bỏ tất cả thạch trái cây vào túi.

Chân Minh Châu đặt một túi đồ ăn vặt to đùng lên xe mua sắm rồi đẩy ra ngoài.

“Bạn học Chân.”

Vu Thanh Hàn từ bên ngoài tiến vào, kinh ngạc nhìn xe mua sắm, nói: “Cô còn đầu tư đến loại xe mua sắm cỡ lớn này sao?”

Chân Minh Châu đắc ý hỏi: “Anh biết người và động vật khác nhau ở chỗ nào không?”

Vu Thanh Hàn nhìn lướt qua mua sắm xe, mỉm cười: “Không lẽ cô muốn nói, người sẽ sử dụng các loại thiết bị, phương tiện?”

Chân Minh Châu búng tay một cái: “Thật đúng là như vậy.”

Vu Thanh Hàn bật cười, tiến lên nói: “Để tôi đẩy giúp cô.”

Chân Minh Châu: “Cảm ơn giáo sư.”

Vu Thanh Hàn quay đầu nhìn cô, lên tiếng: “Cô có thể gọi tôi là lão Vu.”

Chân Minh Châu rất nghe lời, cô đáp: “Lão Vu, anh cũng có thể gọi tôi là Tiểu Chân.”

Vu Thanh Hàn: “Tiểu Chân.” Anh mỉm cười tiếp lời: “Vị khách kia khi nào rời đi?”

Chân Minh Châu buông tay, nói: “Tôi cũng không biết, nhưng nên dưỡng thương thêm ít ngày nữa.”

Cô hình như đang nghĩ đến cái gì đó, ngượng ngùng mở miệng: “Cái kia...”

Vu Thanh Hàn thắc mắc: “Có việc gì?”

Chân Minh Châu xoa tay, nhỏ giọng nói: “Anh có thể hỏi hắn một chút là có cần đồ lót mới hay không...” Cô hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói tiếp: “Một cô gái như tôi cũng không thể hỏi thẳng vấn đề này. Bộ quần áo hắn mặc trên người là bộ hắn mặc từ đêm mưa mấy hôm trước.”

Nhìn thấy điệu bộ có chút chật vật của cô, Vu Thanh Hàn lại nghĩ đến tính cách phóng khoáng của cô liền cảm thấy buồn cười, quả nhiên vẫn là một cô gái nhỏ.

Anh liền gật đầu: “Được.” Sau đó bổ sung thêm: “Về sau nếu lại xảy ra sự việc tương tự tôi sẽ đến hỏi giúp cô.”

Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn về phía Vu Thanh Hàn, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói trong trẻo vang lên: “Giáo sư Vu, à không, lão Vu, anh đúng là người tốt mà.”

Vu Thanh Hàn: “Đây là lần đầu tiên tôi nhận được thẻ người tốt đấy.”

Chân Minh Châu im lặng không biết nên nói gì.

Vu Thanh Hàn mang theo ý cười: “Cô muốn không? Tôi cũng có thể cấp một thẻ cho cô.”

Chân Minh Châu cảm thấy cạn lời. Chuyện cười của Vu Thanh Hàn đúng là vạn năm vẫn không thể làm người khác cảm thấy buồn cười.

Cô phiền muộn nhìn trời: “Giáo sư, thời điểm anh đi học cũng kể những câu chuyện cười đại loại như vậy sao?”

Vu Thanh Hàn nhướng mày: “Cô đang suy nghĩ gì vậy? Trường học là nơi nghiêm túc, vì sao tôi phải kể chuyện cười cho họ nghe?”

Chân Minh Châu cảm thấy bị nghẹn. Cảm giác không biết nói gì khi giao tiếp với Vu Thanh Hàn trong một ngày còn nhiều hơn khi mình ở nhà một năm.

Cô hít thật sâu, cảm thấy mình nên đổi đề tài. Như vậy tốt hơn cho cô.

Vì thế cô hỏi: “Tiểu Thạch Đầu có khỏe không? Có thể thích ứng với mọi việc chưa?” Tính ra Tiểu Thạch Đầu đến đây đã được khoảng mười ngày.

Vu Thanh Hàn: “Vẫn ổn, đương nhiên vẫn còn một số việc chưa thể thích ứng, nhưng khả năng tiếp thu của trẻ nhỏ không kém như người lớn. Tôi thấy hiện tại cậu nhóc đã dần quen, trạng thái khá tốt.”

Chân Minh Châu nhẹ nhàng bật cười: “Vậy là tốt rồi.”

Vu Thanh Hàn: “Yên tâm đi, dì Triệu sẽ chăm sóc tốt cho cậu nhóc.”

Hai người vừa đi đến cửa phòng liền thấy Nguyên Tuấn đang ngồi phát ngốc.

“A Cửu.”

Nguyên Tuấn lập tức ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên người Chân Minh Châu, tiếp đến là quan sát Vu Thanh Hàn, khách khí nói: “Vu thần y.”

Vu Thanh Hàn “Ừ” một tiếng. Chân Minh Châu liếc nhìn anh một cái, thầm nghĩ người này da mặt dày, người ta gọi anh một tiếng thần y, anh liền không khách khí nhận.

Da mặt dày, da mặt siêu dày! Không hề khiêm tốn một chút nào. Tuy nhiên, Chân Minh Châu cũng không lên tiếng phá đám.

Cô cười tủm tỉm, nói: “Tôi chuẩn bị cho anh rất nhiều đồ ăn ngon, anh xem có đủ loại.”

Nói đến việc này tinh thần Nguyên Tuấn lập tức tỉnh táo, hắn cười nói: “Cái gì cũng đều có sao?”

Chân Minh Châu nghiêm túc: “Nếu anh muốn ăn thịt rồng thì không có, chỉ có một số món ăn vặt thôi. Ăn thì có thể ăn nhưng anh chú ý không ăn quá nhiều.”

Nguyên Tuấn gật đầu mỉm cười, duỗi tay, dùng sức kéo chiếc xe mua sắm, Vu Thanh Hàn chủ động hỗ trợ.

Nguyên Tuấn tò mò xé mở một túi bánh mì nhỏ chưa thấy qua, cắn một miếng, biểu tình trông rất thỏa mãn.

Vu Thanh Hàn cười cười, nói: “Anh đừng nghe Tiểu Chân, muốn ăn nhiều hay ít thì cứ ăn. Những món này không có nhiều dinh dưỡng nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng xấu đến miệng vết thương.”

Ngay sau đó anh xoay đầu nói với Chân Minh Châu: “Tiểu Chân, tôi có thể ở đây ăn cơm trưa không?”

Chân Minh Châu vô cùng sảng khoái đồng ý.

Cô là một người rất dễ nói chuyện.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch