Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 106: Khiếp sợ

Chương 106: Khiếp sợ


“ Này…này..cũng quá khủng bố đi..này đến hơn trăm vạn người a…”

“ Một lần giao chiến, hơn trăm vạn người cứ như thế bị giết? Này một cơ hội phản kháng cũng chưa có, liền cứ như vậy bị giết chết?”

“ Đây là kỵ binh sao? Đây chính là máy thu hoạch thịt người a, không đúng, này quả thực là siêu cấp vũ khí, chớp mắt giết hơn trăm vạn người…”

“ Diệp Thần khủng bố thì không nói, như thế nào thuộc hạ cũng đồng dạng khủng bố như vậy, một phút giết hơn trăm vạn người, này làm như thế nào có thể hoàn thành cái nhiệm vụ chó chết này?”

“ Còn nghĩ có thể hoàn thành đặc thù nhiệm vụ? Ngươi còn không nhìn xem hiện tại là tình huống nào, ai có thể tiếp cận được Diệp Thần? Lúc trước đã không được, hiện tại Điển Vi mang binh tới càng không được”

“ Mẹ nó, các ngươi ai nguyện ý tìm Diệp Thần hoàn thành nhiệm vụ thì đi vào, lão tử sẽ không đợi ở nơi này”

“ Lão tử cũng không đợi ở nơi này, những người kia họ nói có thể là sự thật, thật quá tà môn, ta trước thoát”

“ Trước ta có một tên gia hỏa, mới vừa nãy ở trong thành kia bị hạ, ta thoát xem hắn đã chết chưa”

Nơi xa, những người chơi không kịp tiến lại gần nhìn trên đường cái không một bóng người, liền trợn mắt há mồm, vẻ mặt kinh hoảng thảo luận.

Qua một hồi, liền có người chơi nhanh chóng thoát ra, chạy trốn a chạy trốn.

Không ai dám tiếp tục ở lại đây đợi.

Trong trò chơi tử vong không có gì đáng sợ, cũng không tổn thương gân cốt một chút nào.

Nhưng những người chơi đó bị Luân Hồi binh đoàn dùng Bạch Hổ chiến trận đánh chết, trước khi chết khóc lóc xin tha, bị dọa tới khóc kêu cha gọi mẹ.

Nếu một người, hai người thậm chí cả trăm người vẫn có thể dùng diễn trò để giải thích.

Nhưng đó là hơn trăm vạn người,Diệp Thần có thể bức hơn trăm vạn người cùng diễn kịch hay sao?

Căn bản là không có khả năng.

Cho nên những người chơi, xuất hiện một cỗ khủng hoảng không thể giải thích được.

Cũng vì thế, những người chơi này không chút do dự từ bỏ hoàn thành cái gì mà đặc thù nhiệm vụ.

Khen thưởng tuy lớn, rất tốt nhưng phải có mệnh hưởng mới được.

Trên đường cái nam thành môn Lạc Dương phía xa, ở một địa phương xa hơn nữa, còn vô số người chơi không rõ chân tướng.

Bọn họ nhìn thấy Bạch Hổ, nhưng lại không nhìn thấy một màn xảy ra trên đường nam thành môn.

Mà hiện tại, vô số người thoát ra kia, tức khắc bọn họ sửng sốt.

“ Ngọa tào, ngọa tào! Bị kỵ binh của Diệp Thần giết chết, ta nhìn thấy tất cả thật”

“ Thật sự đã xảy ra chuyện ?”

“ Ta thật sự không muốn thừa nhận, nhưng mà ta không thể không nói, những người bị Bạch Hổ giết chết, một tên cạnh cách vách nhà ta, hắn bị ngu ngốc, điên ý”

“ Chỗ ta cũng có một tên,hắn ở đối diện, hắn bị hôn mê a, kêu như thế nào hắn cũng không tỉnh, nhưng hắn cũng không ở trong trò chơi a “

“ ô ô ô… Diệp Thần lão đại, cầu xin ngươi, đem bạn trai ta tỉnh lại đi, chỉ cần ngươi khiến hắn tỉnh lại, ngươi kêu ta làm cái gì ta đều làm cái đấy.”

“ Các ngươi đang làm trò khôi hài sao? Đây là trò chơi, bị giết trong trò chơi và hiện thực là hai chuyện khác nhau, các ngươi đang đùa lão tử sao?”

“ Đã chết sẽ sống lại, có gì mà phải lo lắng, ta thật hoài nghi các ngươi là do Diệp Thần mướn kéo tới”

“ Ta cũng có cảm giác như vậy, này mẹ nó quá giả, ở trong trò chơi bị giết, hiện thực thì hôn mê? Còn biến thành ngu ngốc? Này mẹ nó, đây là truyện cười hay nhất mà mấy ngày nay ta nghe được”

“ Bọn họ không nói dối, thật sự, ta ở khu an toàn Ma Đô an toàn trong thành thị, khu B, phòng 2102 trong đấy có một người, hắn biến thành một kẻ điên a.

Hắn vừa mới vào không bao lâu, liền bị Bạch Hổ giết chết, hắn liền bị offline, nhưng lúc sau hắn biến thành kẻ điên a. Không tin các ngươi có thể đến xem, chỉ cần là người ở Ma Đô, đều có thể đến xem”

“ Ta…ta nơi này cũng có, là anh em cùng thuê phòng ở, ni mã, thật sự là hôn mê, ở khu an toàn kinh thành, khu C phòng 1812 “

“ Ngọa tào, ta không tin , ta đang ở Ma Đô, ta đi xem “

“ Ta cũng không tin, ta đang ở kinh thành, ta đi xem “

Trên kênh thế giới, một nội dung như thế cứ loạn mãi lên , kinh sợ toàn bộ khu tân thủ Tam Quốc, người chơi nhìn đến nội dung mà ngây người.

Bị giết sẽ hôn mê,biến thành một kẻ điên?

Này, ni mã, thật là khủng bố !

Trong nhất thời, vô số người chơi đến Lạc Dương muốn hoàn thành đặc thù nhiệm vụ đạt được khen thưởng đều dừng chân lại.

Thậm chí rất nhiều người trực tiếp offline, người đi từng thành thị, nhìn xem những người bị báo ra, những người bị hôn mê hay bị điên.

Lạc Dương nam thành môn, trên đường cái.

Điển Vi mang theo Luân Hồi quân đoàn, nguyên bản hắn còn muốn tiếp tục đuổi giết những người chơi chạy trốn.

Bất quá bị Diệp Thần gọi lại, sau đó lại đi bên cạnh Diệp Thần.

Diệp Thần không muốn tiếp tục truy cùng diệt tận từng người một, tiếp tục lãng phí thời gian.

Kêu Điển Vi giết chết hơn trăm vạn người chơi, một là vì tế trận, hai là vì muốn họ kinh sợ.

Diệp Thần không muốn lãng phí nhiều công phu ở chỗ này để bồi bọn họ.

Phải biết rằng, năm ngày sau, Luân Hồi trấn có thể sẽ xuất hiện rất nhiều Ô Hoàn kỵ binh.

Truyền tống trận không thể đi, chỉ có thể cưỡi kỵ mã một đường trở về trấn thủ.

Nói cách khác, Diệp Thần cơ bản sẽ không buông tha những người chơi dám đánh chủ ý lên người mình.

Diệp Thần nhìn đường phố Lạc Dương trống không, khinh thường bĩu môi, rồi sau đó nhìn về phía Nhậm Hồng Xương ở phía sau.

Từ khi đặc thù nhiệm vụ mở ra một khắc kia, Nhậm Hồng Xương vẫn luôn ôm eo Diệp Thần.

Diệp Thần còn tưởng việc này sẽ dọa Nhậm Hồng Xương hồn vía lên mây.

Nhưng thật sự không phải vậy.

Nàng cũng không bởi vì Diệp Thần vô tình chém giết người chơi mà sợ hãi, cũng không bởi vì khắp nơi rải đầy thi thể nát mất tứ chi mà sợ hãi, cũng không có bởi vì máu văng đầy trờ mà hoảng sợ, thét chói tai.

Nàng tuy rằng có chút khẩn trương, lại cực kì an tĩnh, liền cứ như thế núp phía sau Diệp Thần, không nói một lời, cho đến tận bây giờ.

Quả nhiên, mặc dù là bị phong ấn, cũng không giống người thường.

Nghĩ đến đây, Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, sau đó mở miệng

“ Ôm chặt ta, một hồi còn có cảnh chém giết nữa, đừng để ngã xuống”

“ Vâng, tướng quân” Nhậm Hồng Xương hơi gật đầu, sau đó nhẹ giọng đáp.

Diệp Thần thật dài thở ra một khẩu khí, rồi sau đó nhìn về phía nam thành môn Lạc Dương, mở miệng quát

“ Chúng ta đi “

“ Là ” Luân Hồi quân đoàn cùng hét lớn, rồi sau đó thúc giục chiến mã theo sát Diệp Thần, hướng tới Lạc Dương phía nam phóng đi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Quên mất còn chị Điêu Thuyền =))))




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch