Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 229: Chém tận giết tuyệt

Chương 229: Chém tận giết tuyệt

Lời nói của Khâu Lực Cư vừa dứt nhóm binh sĩ Ô Hoàn vừa mới còn hoảng sợ lại lần nữa nổi lên dũng khí liều mạng.

Đầu hang người ta không tiếp thu còn nói rõ muốn giết chết bọn họ thì sợ hãi có ích lợi gì cũng chỉ là chết.

Nhóm binh lính Ô Hoàn một đám hô hấp biến thô trong ánh mắt cũng xuất hiện tơ máu, đây là tiết tấu muốn liều mạng.

“Như thế nào cũng là chết! Giết hắn !” Một binh lính Ô Hoàn quát.

“Lên! Liều mạng!”

Diệp Thần lạnh lùng cười, tay phải Thí Thần thương hướng đến đại quân Ô Hoàn rồi sau đó lạnh giọng quát

“Sát! Một người cũng không lưu!”

“Sát! Sát! Sát!”

Hét hò rung trời trong nháy mắt vang lên.

“Phanh” một tiếng vang lớn truyền đến.

Diệp Thần chân phải đột nhiên bước một bước, thân thể trong nháy mắt bay ra vọt tới bên trong đám người Ô Hoàn.

Những người xung quanh Diệp Thần liền bị Thí thần thương bá đạo vô tình thu hoạch.

Một thương chém ra mấy trăm binh sĩ Ô Hoàn bị thiết phá thành mảnh nhỏ.

“Xoạt, xoạt”

Từng binh lính Ô Hoàn trong nháy mắt bị chém giết tàn ác.

Mà lúc này quân đoàn Luân Hồi cũng đi theo Diệp Thần tiến lên cương thương trong tay thấy người liền chém không lưu tình chút nào.

“Vèo, phốc vị, trụy vị”

Bọn lính Ô Hoàn bị quân đoàn Luân Hồi thu hoạch tánh mạng.

Quá thời gian một chén trà nhỏ binh lính Ô Hoàn liền bị giết chết hơn năm vạn người, mà trong số đó hơn nửa đều là bị Diệp Thần chém giết.

Diệp Thần tiên thiên cảnh giới đại viên mãn, trong cơ thể bẩm sinh chân khí cực kì nhiều, chẳng những nhiều còn cực kỳ tinh thuần cho nên Diệp Thần sử dụng bẩm sinh chân khí giết địch sẽ mạnh mẽ hơn người khác gấp nhiều lần.

Nhóm binh sĩ Ô Hoàn vừa mới còn kích động liều mạng trong nháy mắt trợn tròn mắt.

Năm vạn thi thể phơi đầy trên mặt đất hình ảnh thật sự là quá kích thích.

Càng khủng bố hơn là quá nửa đều là bị cắt phá thành mảnh thi nhỏ.

Máu, ruột, nội tạng tùy ý rơi rụng trên mặt đất.

Qúa nhiều thi thể và người bị thương, có người đau, có giả vờ, có kêu rên, có khóc lóc chờ đợi cái chết buông xuống.

Không khí khủng hoảng trong khoảnh khắc xuất hiện ở giữa những binh sĩ Ô Hoàn.

Lúc này, Triệu Vân Triệu Mãnh đã mang binh giết đến.

Lại là từng tiếng từng tiếng kêu đau đớn của binh lính Ô Hoàn vang lên.

Tuy rằng Triệu Vân Triệu Mạnh không có hung tàn như Diệp Thần nhưng khi giết người cũng là một mảnh một chiêu.

Càng khủng bố hơn là, mười vạn binh lính Luân Hồi mới tới thì như thủy triều vọt đi lên.

Tốc độ binh sĩ Ô Hoàn tử vong lại lần nữa tăng.

Nhóm binh sĩ Ô Hoàn còn sót lại giờ khắc này người cuối cùng phát hiện một sự thật tàn khốc.

Bọn họ liều mạng cũng vô dụng a vì bọn họ cầm chính là loan đao mà binh lính Luân Hồi lấy chính là thương. Muốn đến gần chém chết bọn họ cũng không thể, chỉ một lần áp sát đã bị loạn thương thọc chết này còn đánh như thế nào.

Vài giây lúc sau khủng hoảng trong lòng binh lính Ô Hoàn biến thành sợ hãi càng ngày càng nhiều người xoay người bỏ chạy liều mạng trốn.

Nhưng nơi này là Ô Hoàn sơn, đường xuống núi đã bị binh sĩ Luân Hồi phong kín không đường trốn.

Sau khi phát hiện điểm này bọn lính Ô Hoàn lại bắt đầu liều mạng một đám thét chói tai nhào tới binh lính Luân Hồi.

Nhưng kết quả như cũ không có thay đổi càng ngày càng nhiều binh lính Ô Hoàn bị chém giết không lưu tình chút nào.

Quá thời gian nửa nén hương toàn bộ binh lính Ô Hoàn trên Ô Hoàn sơn bị giết chết.

Khí huyết tinh nồng liệt bắt đầu ở Ô Hoàn sơn phiêu đãng gió thổi không tiêu tan.

Trên mặt đất nơi nơi đều là thi thể ... đại lượng máu bắt đầu hội tụ rồi sau đó hướng tới dưới chân núi chảy xuống, càng ngày càng nhiều, cuối cùng hình thành một dòng suối.

Cuồng phong thổi qua, trên người binh lính Luân Hồi “Sàn sạt” rung động.

Binh lính không hẹn mà cùng nhìn tới người đứng ở trước cửa điện vương đình Ô Hoàn.

Đó là chủ công bọn họ, cường đại, vô địch, mang theo bọn họ đạp vỡ Ô Hoàn trong một ngày, công phá vương đình Ô Hoàn.

Tôn kính, sùng bái, tín ngưỡng chính là thái độ trong lòng binh lính Luân Hồi giờ phút này đối Diệp Thần

Có Diệp Thần thì ý chí kiên cố của binh lính Luân Hồi không phá vỡ nổi.

Bởi vì binh lính đều tin tưởng vững chắc ở chủ công bọn họ, Diệp Thần dẫn dắt hạ lệnh đem Luân Hồi quân đoàn đánh trận nào thắng trận đó!

Sau mấy cái hô hấp, một tiếng truyền đến.

Mười một vạn binh lính Luân Hồi đồng thời quỳ một gối, lên tiếng nói: “Chủ công vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Diệp Thần nghe đến đó không khỏi cười rồi sau đó mở miệng quát:

“Các ngươi đều là binh sĩ Luân Hồi, trung thành, dũng mãnh lần này đạp vỡ Ô Hoàn, các ngươi không thể không có công, sau khi trở về Luân Hồi liền luận công ban thưởng! Tiền tài, đất đai, công pháp, binh khí,... mọi thứ đều có!”

Mười một vạn binh lính Luân Hồi nghe đến đó đồng thời ngạc nhiên rồi sau đó hai mắt đột nhiên trợn lên một đám hưng phấn lên tiếng cuồng hô:

“Chủ công vạn tuế! Vạn tuế!”

Tiền tài đất đai cơ bản mới là ban thưởng bình thường mà Diệp Thần nếu cấp công pháp còn có binh khí thì thật sự trong có gì trân quý bằng.

Binh sĩ đều không ngoại lệ đều là xuất thân nghèo khổ hiếm khi gặp qua công pháp nếu có bất quá cũng là cơ sở công pháp trong quân, mà hiện tại Diệp Thần lại ban thưởng cho bọn họ công pháp, bọn họ sao có thể không kích động sao có thể không hưng phấn.

Diệp Thần giơ tay ý bảo binh lính an tĩnh, bọn lính liền dừng kêu gọi, Diệp Thần lúc này mới khai khẩu nói: “Hiện tại, quét tước chiến trường!”

“Vâng! Chủ công!” Nhóm binh lính Luân Hồi cùng kêu lên đáp rồi sau đó chạy tới nhặt những trang bị công pháp vật phẩm trên mặt đất.

Triệu Vân Triệu Mãnh lúc này đi tới bên người Diệp Thần đồng thời khom người bái nói: “Chủ công.”

Diệp Thần gật gật đầu rồi sau đó cười ha hả nói: “Tử Long, Triệu Mãnh, làm không sai.”

“Đều nhờ chủ công chi dũng mạt tướng mới có thể thuận lợi như thế.” Triệu Vân nghe đến đó vội vàng khom người nói.

“Đúng vậy chủ công, không có chủ công cường côngn chúng ta sẽ không thuận lợi như vậy.” Triệu Mãnh lúc này rất là khẳng định gật gật đầu rồi sau đó khom người nói.

“Ha ha ha, đi, đi gặp vị Ô Hoàn Đại Thiền Vu kia.” Diệp Thần ha ha cười rồi sau đó mở miệng nói.

Phía trước Diệp Thần mang binh thu hoạch tánh mạng binh lính Ô Hoàn cũng không quên quan sát Khâu Lực Cư, giả như gã có bí mật gì thông đạo linh tinh lập tức chạy trốn.

Ai chạy cũng không thể để gã chạy, gã chính là mấu chốt, mấu chốt Bắc Phạt, giết gã mới sẽ có phần thưởng tốt.

“Vâng! Chủ công!” Triệu Vân Triệu Mãnh đồng loạt khom người nói rồi sau đó đi theo Diệp Thần bước vào đại điện Vương đình Ô Hoàn.

Vương đình Ô Hoàn kiến tạo cực kỳ xa hoa trong đại điện nơi nơi có thể thấy được hoàng kim chế thành đồ vật trên người càng có vô số đá quý điểm xuyết.

Này đó đối với Diệp Thần mà nói đều là vật ngoài thân.

Diệp Thần tùy ý ngắm liếc mắt một cái liền không hề chú ý trực tiếp nhìn về phía ghế được phủ tử kim rồi cúi đầu nhìn Khâu Lực Cư dưới mặt đất.

Giờ này khắc này Khâu Lực Cư trên tay xách theo một thanh trường kiếm mà trên trường kiếm còn ở tí tách nhỏ máu.

Gã đã hành hạ chết mười ba cổ thi thể, trong đó một thiếu niên hơn mười tuổi còn lại đều là nữ tử.

Thực rõ ràng, đó là người nhà Khâu Lực Cư chẳng qua giờ phút này đều bị Khâu Lực Cư chém giết.

Khâu Lực Cư lúc này đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thần phẫn hận vô cùng hỏi:

“Diệp Thần, ngươi sớm có phản tâm vì sao muốn đuổi tận giết tuyệt ta!”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch