Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 246: Diệp Thần giận dữ.

Chương 246: Diệp Thần giận dữ.

“Ngươi ngu rồi, cái này có thể đi được bao nhiêu xa, mẹ, bạch hổ nhảy năm sáu lần là tới đây.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ từ bỏ như vậy?”

“Liều mạng! Đuổi theo đi, chỉ cần chúng ta đến trước Diệp Thần, vọt tới chỗ nhánh kỵ binh kia liền an toàn, trừ phi Diệp Thần không cần binh mã nữa, bằng không hắn không thể dùng Bạch Hổ chiến trận đối phó chúng ta!”

“Đúng! Tới chỗ đám kia kỵ binh kia rồi chạy vào bên trong, ở bên trong chính là đàn chiến mã căn bản không cần sợ Bạch Hổ chiến trận cái gì nữa, thân là lĩnh chủ hắn chắc chắn sẽ không tàn sát lung tung binh lính của mình, còn cả đàn chiến mã .”

“Nhỡ đâu Diệp Thần tự dưng nổi ác, tình nguyện không cần binh lính cũng không cần chiến mã, mà chỉ muốn giết nhóm chúng ta làm sao bây giờ?”

“Chuyện này...”

“Đừng chần chừ nữa, chạy mau.”

“Có cung tiễn thì lấy ra, binh lính của Diệp Thần trang bị đều là bạc không dễ dàng bắn chết, nhưng là có thể bắn đến tàn phế, bằng không chạy qua đó chúng ta cũng không dễ sống!”

“Đúng đúng, mau bắn, bắn bọn chúng tàn phế.”

Trong lúc đám người chơi phía Tây Nam đang tính toán, binh lính phụ trách áp đằng sau của ba vạn quân Luân Hồi đồng thời giơ lên trường cung trong tay lên bắn về phía các người chơi.

“Bặc bặc bặc”

Tiếng xé gió vô cùng dày đặc vang lên trong nháy mắt.

Cũng trong lúc này, Bạch Hổ vô cùng to lớn trên không trung rơi xuống đất trong nháy mắt ôm lấy Diệp Thần và Luân Hồi quân.

Giây tiếp theo Bạch Hổ nhảy rồi sau đó hóa thành một luồng sáng nhạt nhắm về phía Tây Nam.

Những người chơi gần Diệp Thần, chính tại nháy mắt Bạch Hổ xuất hiện, bị dọa đông trốn tây.

Không ai muốn trang bị trên người biến thành bụi cũng không ai muốn hôn mê ba ngày càng không ai muốn biến thành ngu ngốc.

Nhưng mà muốn chỉ là muốn, vùng ngoại ô dương nhạc huyện vô cùng trống trải nhưng người thì càng ngày càng nhiều, muốn tránh muốn trốn thì trốn chỗ nào đây.

“Khách khách khách”

Âm thanh bạo liệt dày đặc liên tiếp vang lên.

Một mảnh đất đầy máu chiều dài 8000m, chiều rộng không khái quát hết được xuất hiện..

Những người chơi trong khu vực này không ai ngoại lệ, đều biến thành máu.

Nhìn con đường dài 8000m ngập toàn huyết làm đám người chơi không khỏi há hốc.

“Không...... Không phải nói...... 2000m sao? Con má nó, đây là 2000m?”

“Mẹ nó, Bạch Hổ chiến trận...... uy lực của Bạch Hổ chiến trận lại tăng lên!”

“Mẹ nó, không biết lúc này lại có bao nhiêu người biến thành ngu ngốc, bao nhiêu người hôn mê...”

“Mẹ nó, ta...... Ta không nên tới...... Ta từ bỏ, ta phải đi!”

Các người chơi xì xào nhưng Bạch Hổ cũng không dừng lại, nháy mắt xuất hiện lại lần nữa hóa thành một tia sáng nhắm thẳng phía Tây Nam.

Một đoàn do Triệu Mãnh chỉ huy phụ trách chốt sau ba đạo mười vạn binh Luân Hồi.

Những mũi tên do ba đạo quân Luân Hồi phóng ra bắt đầu rơi xuống đất.

“Phốc, phốc”

Tiếng những mũi tên cắm vào thân thể vang lên với tần suất dày đặc, từng đợt từng đợt vang lên.

Đám người chơi vừa nãy còn vì bạc vàng mà quyết đánh cuộc một phen từng đám từng đám bị bắn chết.

Nhưng quá nhiều các người chơi, chỗ đám người chơi này chết nháy mắt đã bị người khác thay thế vào.

Mà lúc này, đã có vô số người chơi chủng bị kéo cung bắn tên.

“Uy uy uy”

Mưa tên che trời lấp đất từ phía quân áp sau của binh lính Luân Hồi.

“Dùng thương!” Một tiếng quát lớn đột nhiên truyền tới.

Lại là Triệu Mãnh vọt lại đây.

Theo tiếng quát lớn của Triệu Mãnh, ba vạn quân Luân Hồi áp sau đồng loạt lấy thương ra vung lên.

Trải qua đại chiến bọn họ sớm đã không phải tay mơ ngày xưa..

Bởi vì bọn họ mặc vào đều là trang bị bạc đối mặt với mũi tên vốn không phải sợ.

“Leng keng leng keng”

Mũi tên rơi xuống khôi giáp của binh lính nháy mắt bị văng ra.

“Ku ku ku”

Từng mảnh trang bị bị tổn thương của binh lính Luân Hồi lần lượt rơi xuống.

Nhưng mà ba vạn quân Luân Hồi đối mặt với mưa tên đầy trời vẫn có chút nhỏ bé.

Tuy rằng không ai bị bắn chết nhưng cũng có người bị bắn trúng cánh tay hoặc là chân, có người bị bắn vào chiến mã.

Mũi tên xuyên da thịt thì sao lại không đau, sao lại không khó chịu.

Nhưng mà, không người kêu đau, không có người thét chói tai cả trận địa chưa xuất hiện chút náo loạn nào.

Cho dù là người bị bắn trúng hay binh lính cưỡi chiến mã bị bắn trúng cũng không có chút kinh ngạc hoảng hốt nào.

Chẳng những không kinh ngạc hoảng hốt, không kêu to còn cố gắng bình tĩnh ngồi vững trên chiến mã, phòng chiến mã bị doạ sợ chạy lung tung như điên.

Đây là điểm khác biệt giữa binh lính Luân Hồi với người thường, bọn họ không sợ đều có ý chí dũng mãnh như nhau tuy là núi đao biển lửa cũng không có ai sợ hãi.

Bởi vì bọn họ là binh sĩ Luân Hồi còn là binh lính của Diệp Thần.

“Tiếp tục bắn tên! Mau! Cơ hội trước mắt!”

“Trước mắt cái rắm! Diệp Thần đuổi tới rồi, chạy mau đi!” Một tiếng thét hoảng sợ chói tai đột nhiên vang lên.

“Mẹ! Sao có thể nhanh như vậy!” Mọi người quay đầu nhìn lại đồng tử đột ngột co rút rồi sau đó kinh hoàng thét.

“Mẹ nó, tính đi, lúc này hỏng chuyện rồi......

“Đệt! Không nên tới, thật sự không nên tới......”

Theo tiếng thảo luận chất chứa sự hoảng sợ hối hận của các người chơi, một làn sáng nhạt nhẹ nhàng lách qua đám người chơi đang truy kích Triệu mãnh.

“Ku ku ku cô”

Tiếng thân thể nát vụn vang lên trong nháy mắt.

Bạch Hổ phía sau làm mảnh đất nơi ba vạn quân Triệu Mãnh đứng trở nên linh thiêng, bá đạo trong mắt các người chơi.

Mùi máu tanh cực điểm bắt đầu phiêu đãng, không ngừng kích thích thần kinh của càng lúc càng nhiều người.

Không khí khủng hoảng bắt đầu xuất hiện, sự hối hận hoảng sợ lộ càng ngày càng rõ trong mắt bọn tham lam.

“Tham kiến chủ công!” Triệu Mãnh phụ trách yểm trợ phía sau 10 vạn quân Luân Hồi, sau khi nhìn thấy Bạch Hổ vô cùng vui mừng rồi sau đó khom người bái nói

Trên người rất nhiều binh lính đều có thương tích nhưng bọn họ vẫn khom người chào hỏi như thường.

Mặc dù làm động tới miệng vết thương đau đến nỗi toàn thân bọn họ ứa ra mồ hôi lạnh cũng không ai kêu mà chỉ hít một hơi lạnh ngắt.

Lúc này Bạch Hổ biến mất, Diệp Thần và Luân Hồi quân xuất hiện tại chỗ.

Nhìn biểu hiện của binh sĩ trong lòng Diệp Thần vô cùng căng thẳng, sát khí ngập trời bốc lên trong nháy mắt.

Vẫn không đủ tàn nhẫn, không đủ mạnh... bằng không đám rác rưởi này sao dám có chủ ý đánh ta!

Nghĩ đến đây Diệp Thần nhìn Triệu Mãnh, trầm giọng quát:

“Đưa bọn họ đổi xuống... mau chóng về Luân Hồi Thành!”

“Dạ! Chủ công!” Triệu Mãnh khom người thật mạnh đáp.

“Chủ công, chúng tôi còn có thể chiến!” – Tiếng hét lớn phát ra từ miệng của một binh sĩ Luân Hồi quân.

Giây tiếp theo ba vạn binh lính Luân Hồi phụ trách yểm trợ nhất tề nhấc tay giơ thương súng trong tay lên: “Chiến! Chiến! Chiến!

“Đây là quân lệnh! Các ngươi bảo toàn mạng đã!” Diệp Thần trầm giọng quát.

Bọn họ nghĩ gì, Diệp Thần sao có thể không rõ.

Còn không phải vì chủ công là hắn tiếp tục chiến đấu, bảo đảm chiến lợi phẩm Bắc Phạt Ô Hoàn đưa về Luân Hồi Thành an toàn.

Bọn họ chân thành không sợ chết, Diệp Thần hiểu rất rõ ràng nhưng Diệp Thần không nghĩ vì chiến lợi phẩm mà chôn vùi tánh mạng bọn họ.

Hơn nữa Diệp Thần cũng có cách nắm chắc rằng sẽ ngăn được đám người chơi muốn cướp bóc.

Đây cũng chính là nguyên nhân Diệp Thần lệnh cho Triệu Mãnh đưa chiến lợi phẩm về Luân Hồi thành, còn mình chặn hậu.

Vì nếu mang theo binh lính chỉ có thể phòng thủ, càng có hại, hơn nữa càng dễ dàng bị cướp chiến lợi phẩm.

“Dạ! Chủ công!” Một đám lính Luân Hồi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi sau đó cùng đáp.

Diệp Thần gật gật đầu rồi sau đó xoay người nhìn về phía các người chơi vẫn rậm rạp như cũ.

Trong đôi mắt có sát khí bạo ngược, lạnh lùng vô tình, nháy mắt dọa vô số người chơi bắt đầu thối lui.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch