Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 405:

Chương 407 Vu Cát

Tả Từ biến sắc vội vàng giải thích:

“Bần đạo chỉ là muốn mang bọn họ đi sau đó hóa giải nghiệp lực trên người bọn họ. Như vậy cũng có thể tránh cho Đại Hán tiếp tục trăm họ lầm than chứ chưa hề nghĩ tới việc đẩy bọn họ vào chỗ chết.”

“Tả Từ! Ngươi thật to gan!” Diệp Thần quát.

Diệp Thần dù không có mặt ở đây nhưng thần thức hắn lại bao trùm phạm vi ba trăm dặm.

Cho nên nhất cử nhất động của Tả Từ hắn đều nằm trong lòng bàn tay.

Mới vừa rồi Tả Từ lão chính là muốn dìm cả quân đoàn Luân Hồi vào hồ nước nếu không phải Lạc Bảo Kim Tiền đuổi tới kịp lúc, cả quân đoàn trăm phần trăm sẽ bị Tả Từ dìm nước đến chết.

Hồ này rất sâu chừng trăm mét đáy hồ còn có một mạch nước thông với con sông ngầm.

Quân đoàn của hắn mà bị lão nhấn chìm ở đây thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ thoát ra được.

Cho dù binh lính quân đoàn Luân Hồi giờ đây đều đạt tới đế cấp võ tướng hơn nữa còn sắp tiến giai lên thánh cấp võ tướng thì cũng không phải đối thủ của tên kia.

Bởi lẽ dù bọn họ có lợi hại hơn nữa thì vẫn là người vẫn cần hô hấp, mà ở trong nước bọn họ chỉ gặp được một kết quả duy nhất - chết đuối.

Mà hiện tại Tả Từ lại luôn mồm nói dẫn quân đoàn Luân Hồi rời đi, Diệp Thần sao có thể tin lão già ấy được.

“Phiêu Kị đại tướng quân! Câu nào bần đạo nói cũng là thật!” Tả Từ vội vã thanh minh.

Diệp Thần lạnh mặt nhìn Tả Từ lời lẽ chính đáng nhưng thần thương trong tay phải chĩa thẳng vào lão:

“Ngươi không muốn nói, đã như vậy lão tử cho ngươi đi chết!”

“Phiêu Kị đại tướng quân! Điều người làm trời đều nhìn thấy! Phiêu Kị đại tướng quân giết người vô số trong lòng có từng thấy hổ thẹn không!” Tả Từ biến sắc hạ giọng lạnh lùng nói.

Diệp Thần chỉ cười nhạt:

“Trong lòng hổ thẹn? Buồn cười! Cái thế giới này đều là cá lớn nuốt cá bé cường giả vi tôn, ta không tranh sẽ có người khác đi tranh, ta không giết ắt tự có kẻ khác đi giết. Huống chi đây là chiến tranh, chết chóc là chuyện hiển nhiên! Ta làm sao thấy thẹn?”

Tả Từ giật mình lão chẳng thể nghĩ tới Diệp Thần lại quyết đoán đến vậy, sát phạt không kiêng nể ai hơn nữa ẩn trong lời nói là sát ý tràn đầy.

Trầm mặc một lát Tả Từ mới lên tiếng hỏi Diệp Thần:

“Phiếu Kị đại tướng quân có từng nghĩ tới, binh Khăn Vàng bị giết hầu hết là dân chúng, đều là con dân Đại Hán. Bọn họ phần lớn là bị dụ dỗ chỉ cần giải thích cho họ một chút là mọi người có thể trở lại bình thường?”

Diệp Thần nghe vậy chỉ cười lạnh.

Tả Từ nói cái gì quân Khăn Vàng trở lại bình thường, thật vớ vẩn! Trương Giác không chết thì quân Khăn Vàng căn bản sẽ không bình thường lại. Dù có bắt họ làm tù binh bọn họ cũng sẽ tìm cách gây rối nếu đưa họ vào lãnh địa không khéo họ lại phá hủy cả lãnh địa mất.

Loại tình huống này ở kiếp trước của Diệp Thần đã từng xuất hiện.

Liếc mắt qua Tả Từ, Diệp Thần hỏi lão:

“Tả Từ, ngươi kéo dài thời gian là chờ ai tới cứu ngươi? Nam Hoa hay Vu Cát?”

Diệp Thần vừa dứt lời thì sắc mặt Tả Từ đại biến.

Quá rõ rồi Diệp Thần đã nói trúng tim đen lão.

Diệp Thần thấy vậy liền cười lạnh, ý niệm vừa động, Càn Khôn cung và Chấn Thiên tiễn lập tức xuất hiện.

Giây tiếp theo, Diệp Thần kéo cung cài tên nhắm trong không trung một mũi tên lao đi.

“Vút!”

Chấn Thiên tiễn rời cung, chợt lóe rồi biến mất.

Giây tiếp theo Chấn Thiên tiễn giữa không trung đột nhiên rẽ ngoặt bay về phía đông.

Đúng lúc này một tiếng thét kinh hãi truyền đến.

“Bần đạo chỉ đi ngang qua đây! Phiêu Kị đại tướng quân mau mau thu hồi mũi tên này lại!”

Diệp Thần cười nhạt.

Khi Diệp Thần dò hỏi Tả Từ thần thức vẫn luôn để ý đến xung quanh tất nhiên là nhận ra có người đang đang ẩn thân.

Diệp Thần không nói không đại biểu hắn không phát hiện càng không đại biểu hắn sẽ bỏ qua cho tên nam tử này.

“Phập”

Chấn Thiên tiễn xuyên qua thân thể gã.

Giây tiếp theo một nam tử tay giữ chặt tim mình nhưng không ngăn được máu tươi trào ra xuất hiện trên không trung sau đó rơi tự do xuống đất.

“Bịch”

“Phốc” một tiếng truyền đến gã hộc ra một miệng máu tươi.

Tả Từ đứng một bên trông thấy hai mắt lập tức bày ra biểu tình kinh sợ đến cực điểm run rẩy thét lên: “Đây là thứ cung tên gì!!”

Tả Từ bây giờ phải nói là quá hoảng loạn.

Lão không nghĩ tới Diệp Thần có thể đuổi kịp lão cũng không nghĩ tới Diệp Thần thực lực mạnh mẽ nhưng không hồ đồ, càng không nghĩ tới bảo vật không chỉ có một hai món còn trực tiếp bắn người tới tiếp ứng lão rơi từ trên không xuống.

“Ngươi rốt cuộc...... rốt cuộc là ai!” Trung niên nam tử lúc này vẻ mặt không tin nhìn về phía Diệp Thần rồi sau đó mở miệng hỏi.

Diệp Thần không khỏi nhướng mày rồi nhìn về phía nam tử trung niên hỏi ngược lại: “Ngươi đoán xem?”

“Ta...... Ta......” Mặt nam tử trung niên đỏ bừng, ấp úng mãi không thành lời.

Đúng lúc này vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần đánh bại nhân vật lịch sử đặc biệt, Vu Cát, nhân vật này thân phận đặc thù, người chơi Diệp Thần có thể chọn hai trong ba loại phần thưởng sau.
Khí vận. 2. Đặc chủng quân đoàn khuếch sung lệnh (thiên cấp). 3. Vu Cát chi hồn.”
(Khuếch sung: mở rộng & bổ sung)

Nghe hệ thống nhắc Diệp Thần có hơi ngạc nhiên.

Nam tử trung niên này là Vu Cát, Diệp Thần sớm đã đoán được, chẳng qua làm Diệp Thần không nghĩ tới chính là giết Vu Cát còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Nhìn thoáng qua ba loại khen thưởng, Diệp Thần đài không do dự đưa ra lựa chọn.

1 và 2!

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần, Luân Hồi Thành nhận được toàn bộ khí vận của Vu Cát, khí vận Luân Hồi Thành được tăng lên.”

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần nhận được Đặc chủng quân đoàn khuếch sung lệnh (thiên cấp).”

Hệ thống vừa nhắc nhở xong Diệp Thần liền ngẩn ra.

Hắn cảm nhận được là khí vận Luân Hồi Thành điên cuồng tăng lên, trực tiếp tăng lên gấp hai lần.

Cùng lúc đó, thức thần Diệp Thần nháy mắt rõ ràng gấp hai tốc độ tự hấp thu linh khí thiên địa cũng theo đó tăng gấp hai.

Sau khi lấy lại tinh thần hắn đột nhiên mở mắt nhìn qua Tả Từ đang hoảng sợ nằm trên mặt đất.

Thấy ánh mắt không chút hảo ý của Diệp Thần, Tả Từ vốn đang run sợ thình lình đánh cái rùng mình, vội la lên:

“Phiêu Kị đại tướng quân, Tả Từ nguyện ý nhận người làm chủ, thỉnh người thu lưu!”

“Đinh, nhân vật lịch sử đặc thù, Tả Từ muốn nhận ngươi làm chủ, có muốn nhận không?”

Tiếng hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc Diệp Thần không chút do dự đưa ra quyết định.

Từ chối!

Đùa cái gì vậy Tả Từ lão trăm phần trăm đang tính kế Diệp Thần, hắn sao có thể thu lưu lão cho dù sự tồn tại của Tả Từ có thể mang đến cho Diệp Thần nhiều cái lợi hơn Diệp Thần cũng sẽ không thu.

Tả Từ thấy quyết định của Diệp Thần sắc mặt lập tức trắng bệch như chợt nhớ đến cái gì, lão vội vàng lấy ra một quyển sách được bọc trong da thú màu vàng.

Nhìn thoáng qua da thú trong mắt Tả Từ lóe qua một tia bất cam, sau đó nói với Diệp Thần:

“Đây là Tiên Tần mật quyển, nếu Phiêu Kị đại tướng quân đồng ý tha cho bần đạo, bần đạo nguyện ý hai tay dâng lên.”

(“tiên” trong “tổ tiên”)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vu Cát là đạo sĩ vào cuối thời Đông Hán, người Lang Nha (nay là Giao Nam, Sơn Đông). Trước đó ông sống ở phía đông, sau đó đến Ngô Hội lập tinh xá đốt hương đọc Đạo thư, chế tạo nước phép để trị bệnh cho dân chúng, và làm rất nhiều việc tốt giúp người dân Ngô Hội.

Tả Từ là một nhân vật huyền thoại sống vào cuối thời Nhà Hán và kỷ nguyên Tam quốc trong lịch sử Trung Quốc. Mặc dù ông được biết lưu trú tại Lư Giang, nhưng năm sinh năm mất không rõ. Người ta tin rằng ông đã sống trước khi Nhà Hán sụp đổ và khẳng định rằng ông thọ đến 300 tuổi.

Tả Từ học phép thuật đạo Lão để được trường sinh bất tử, từ vị đạo sĩ tên Phong Hành (封衡), và sau đó truyền lại đạo thuật cho Cát Huyền







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch