Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 806: Thu được Thanh liên bảo sắc kì

Chương 808: Thu được Thanh liên bảo sắc kì

Thời gian một chút qua đi, lúc Hoàng Vũ Điệp từ trong ngộ đạo tỉnh lại, Diệp Thần ngay sau đó lấy ra một thanh trường kiếm cấp pháp rồi sau đó giao cho Hoàng Vũ Điệp.

Hoàng Vũ Điệp nhìn đến nơi này, trong lòng lại lần nữa xẹt qua một dòng nước ấm.

Giây tiếp theo, Hoàng Vũ Điệp đối với Diệp Thần ngọt ngào kêu lên:

“Đa tạ phu quân……”

Diệp Thần nghe đến đó, cười ha hả gật gật đầu, rồi sau đó nhìn về phía Hoàng Trung, Hoàng Tự, mở miệng nói:

“Ta đây liền đưa các ngươi đi luân hồi tiên thành, tới rồi nơi đó, mau chóng tuyển chọn mười vạn binh lính, ba ngày sau, luân hồi tiên thành sẽ xuất chinh đánh đuổi ngoại bang.”

“Vâng! Chủ công!” Hoàng Trung, Hoàng Tự nghe đến đó, hai mắt đột nhiên sáng ngời, rồi sau đó không chút do dự khom người lớn tiếng bái nói.

Diệp Thần cho bọn họ công pháp, lại cho bọn họ trang bị, bọn họ chính không biết nên như thế nào hồi báo Diệp Thần mà hiện tại nghe được ba ngày sau liền có chiến sự, bọn họ tự nhiên kích động.

Rốt cuộc, bọn họ là võ tướng, chỉ có chiến trường mới có thể chứng minh bọn họ, cũng chỉ có lên trên chiến trường, mới có thể hồi báo Diệp Thần.

Diệp Thần nghe đến đó, cười ha hả gật gật đầu, rồi sau đó ý niệm vừa động, không gian trong phòng khách nháy mắt vặn vẹo.

Nhìn không gian vặn vẹo liếc mắt một cái, Diệp Thần mở miệng nói:

“Tiến lên đi, cùng tới luân hồi tiên thành.”

“Vâng! Chủ công ( phu quân ).” Hoàng Trung, Hoàng Tự, Hoàng Vũ Điệp, nghe đến đó, đồng thời gật đầu đáp, rồi sau đó hướng tới vặn vẹo không gian bước vào, bất quá mấy cái hô hấp thời gian, liền biến mất vô tung vô ảnh.

Nhìn phòng khách trống vắng, Diệp Thần ý niệm vừa động, thần thức nháy mắt ngoại phóng, bất quá trong chớp mắt thời gian, cả thành Nam Dương liền tiến vào phạm vi bao trùm của thần thức Diệp Thần.

Mấy cái hô hấp sau, Diệp Thần hai mắt đột nhiên trợn mắt.

Tìm được rồi!

Nghĩ đến đây, ý niệm Diệp Thần vừa động, không gian trước người nháy mắt vặn vẹo.

Nhìn thoáng qua không gian vặn vẹo, Diệp Thần một bước bước vào, rồi sau đó biến mất không thấy.

Nam Dương thành, nhà cũ Hoàng Trung, hậu viện, không gian đột nhiên vặn vẹo.

Giây tiếp theo, Diệp Thần một bước bước ra, rồi sau đó xuất hiện ở nơi này.

Nhìn thoáng qua hậu viện nhà cũ cỏ dại mọc thành cụm, Diệp Thần trực tiếp nhìn về phía cây hòe trong viện .

Giây tiếp theo, tay phải Diệp Thần vừa nhấc, rồi sau đó hư không một trảo.

“Phanh” một tiếng truyền đến.

Cây hòe ở hậu viện liền trung lắc dữ dội, nháy mắt bay lên trời kéo thêm một đống đất to, rồi sau đó lộ ra một cái hố to chừng 5m.

Này trong nháy mắt, một cổ hơi thở huyền diệu khó giải thích, nháy mắt từ trong hố sâu xuất hiện, rồi sau đó trực tiếp phát ra .

Nhận thấy được cổ hơi thở này Diệp Thần, không chút nghĩ ngợi, tay trái vừa nhấc, trực tiếp khẻ đẩy về hư không.

“Vèo” một tiếng truyền đến, một mặt cờ toàn thân màu xanh lá, phía trên thuê họa tiết nổi phức tạp, nháy mắt liền từ trong hố sâu bay ra, rồi sau đó đi đến trước người Diệp Thần.

Nhìn thoáng tiểu kỳ màu xanh lá trước người, Diệp Thần hai mắt đột nhiên trợn lớn.

Thật đúng là Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ……

Nghĩ đến đây, tay phải Diệp Thần vung lên, cây hòe vừa mới bị nhất lên khỏi đống bùn đất lớn, nháy mắt trở lại chỗ cũ.

Nhìn thoáng qua cây hòe một lần nữa trở lại tại chỗ, Diệp Thần tay phải hư không một chút, một chút tia chớp trống rỗng xuất hiện, rồi sau đó lập tức bổ tới trên thân cây.

Tiếng vang “Tư tư” của điện lưu sau khi phát ra , cây hòe nguyên bản còn quật cường sinh trưởng nháy mắt biến cháy đen vô cùng, rồi sau đó hóa thành một đống tro tàn,

Theo gió phiêu tán.

Cây hòe này là phân thân của hòe tinh bị Diệp Thần chém giết lúc trước.

Đến nỗi mục đích, rất đơn giản.

Vì không cho người phát hiện Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, cũng vì thời khắc cảm ứng trạng thái Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, đương nhiên, mấu chốt nhất chính là, vì phòng ngừa phi thăng thất bại, hoàn toàn tiêu tán với trong thiên địa.

Tuy rằng cây hòe này là cây hòe tinh cố ý tách ra tới nhưng không có ký ức của cây hòe tinh, Diệp Thần cũng không nghĩ buông tha nó.

Rốt cuộc cây hòe tinh thành tinh, hậu đại của nó khả năng sẽ thành tinh, mà“Phân thân” nó cố ý lưu lại càng có khả năng thành tinh.

Cho dù có bị Thiên Đạo nơi này hạn chế, không có cơ duyên đặc thù, rất khó trở thành yêu tinh, nhưng trở thành Yêu tộc là không nhiều khó khăn lắm.

Diệp Thần nhưng không muốn lưu lại một cái nhân tố không ổn định như vậy, mặc kệ nó trưởng thành thành gì sau đó có được cơ hội nào phát triển lên, cũng có thể chạy đến Hồng Hoang tìm Diệp Thần báo thù.

Rốt cuộc, không lâu lúc sau, Diệp Thần liền phải nhất thống thiên hạ, sau đó cử quốc phi thăng, lúc ấy, Diệp Thần là vô pháp chú ý tới nơi này càng vô pháp trở lại Tam Quốc.

Nhìn thoáng qua cây hòe bị tia chớp hoàn toàn đánh chết, Diệp Thần khinh thường bĩu môi, rồi sau đó ý niệm vừa động, một giọt tinh huyết nháy mắt liền bị Diệp Thần bức ra, rồi sau đó tích tới trên mặt Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.

Này trong nháy mắt, hồng quang đại thịnh, rồi sau đó liền nhìn đến tinh huyết của Diệp Thần, trong chớp mắt đã bị Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ hấp thu không còn một mảnh.

Lúc tinh huyết Diệp Thần đều bị hấp thu, một cổ liên hệ vô pháp diễn tả nháy mắt xuất hiện ở giữa Diệp Thần và Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.

Nhận thấy được điểm này, khóe miệng Diệp Thần không khỏi nhếch lên.

Rốt cuộc tới tay!

Đúng lúc này, hệ thống nhắc nhở vang lên.

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần, được đến bẩm sinh chí bảo, Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.”

Hệ thống nhắc nhở kết thúc, Diệp Thần thở ra khẩu khí thật dài.

Có Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ ở đây khi tới Hồng Hoang, chẳng những có thể dùng nó tu luyện, còn có thể dùng nó đối địch……

Không tồi, không tồi……

Bất quá, nếu có thể đem những bảo kỳ còn lại lộng tới tay, vậy càng tốt……

Nghĩ đến đây, Diệp Thần không khỏi cười, rồi sau đó ý niệm vừa động, nháy mắt liền đem Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ thu vào bên trong Tử Phủ.

Nhìn thoáng qua Tử Phủ có Thí Thần Thương, lạc bảo kim tiền , ngũ hành linh châu, càn khôn cung, chấn thiên tiễn còn có mãnh vỡ ngọc điệp tạo hóa cùng Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, rồi sau đó ý niệm vừa động, không gian trước người nháy mắt vặn vẹo.

Giây tiếp theo, Diệp Thần một bước bước vào không gian vặn vẹo , rồi sau đó biến mất ở chỗ này.

Thành Lạc Dương, Duyệt Lai khách sạn, phòng chữ thiên, không gian đột nhiên vặn vẹo, rồi sau đó liền nhìn đến, Diệp Thần vừa mới rời đi không bao lâu xuất hiện ở nơi này.

Liền ở nháy mắt Diệp Thần xuất hiện, tiếng bước chân nôn nóng nháy mắt từ chỗ thang lầu truyền đến.

Diệp Thần đang ngồi sắp xếp lại thu hoạch của mấy ngày nay nghe đến đó, mày không khỏi vừa nhíu, bất quá ngay sau đó liền khôi phục bình tĩnh.

Đúng lúc này, một tiếng thăm hỏi vô cùng cung đột nhiên từ cửa truyền đến.

“U Vương đại nhân, nô tỳ có việc cầu kiến.”

Diệp Thần nghe đến đó, ngay sau đó mở miệng nói:

“Vào đi.”

Diệp Thần nói vừa rơi xuống đất, thái giám lần trước tới khách sạn cùng Diệp Thần liên hệ nháy mắt xuất hiện ở cửa, rồi sau đó vẻ mặt nịnh nọt đi đến.

Mới vừa vừa vào cửa, tiểu thái giám liền đối với Diệp Thần cung kính vô cùng khom người bái nói:

“Nô tỳ, bái kiến u Vương đại nhân!”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch