Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 13: Lá rụng về cội. (1)

Chương 13: Lá rụng về cội. (1)


Lôi Đại Bằng khác với Tư Mộ Hiền, hắn nhìn mỹ nữ tới chảy nước dãi thật đấy, nhưng mắt thoắt cái là quên ngay rồi. Hắn quên, nhưng Tư Mộ Hiền lại sinh ra nỗi buồn vô cớ, thở dài nói như đọc thơ:" Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn. Rực rỡ như cúc mùa thu, tươi rạng như tùng mùa xuân ... Hiện giờ tôi đã hiểu tâm tình của Tào Tử Kiến khi viết Lạc Thần Phú rồi, đó là văn chương do cầu mà không được, gần mà chẳng tới, do khao khát cực độ mà sinh ra, thật là đẹp."

Đang còn lo cho hai cái túi cá của mình, Lôi Đại Bằng nghe bài thơ chua lè dựng ngón giữa lên :" Cậu giỏi thật đấy, người ta thấy mỹ nữ thì hứng tình, cậu thấy mỹ nữ thì nổi hứng thơ."

Tư Mộ Hiền thâm trầm lắc đầu :" Cậu không hiểu thưởng thức vẻ đẹp, chớ bình luận bừa."

" Thôi đi ạ, cậu vừa mới đọc Lạc Thần Phú mà cô giáo Nhâm giảng chứ gì? Bài thơ đó tả con dâu của Viện Thiệu, bị Tào Tháo cướp mất, sau thành vợ Tào Phi, nói không chừng ngủ với cả hai cha con rồi cũng nên, hi hi. Tôi rất thích quan hệ nam nữ thời cổ đại, ai lợi hại hơn là của người đó." Lôi Đại Bằng rốt cuộc cũng có một cơ hội thể hiện rồi, đó là câu chuyện bên lề mà cô giáo Nhâm dạy văn học cổ đại kể, hắn không hiểu Lạc Thần Phú, nhưng đề tài quan hệ nam nữ thì lại rõ lắm.

Nghe bình luận thô tục đó, Tư Mộ Hiền đầy một bụng tức, mắng :" Đang nói trời đố kỵ giai nhân, hồng nhan bạc mệnh khiến người ta nuối tiếc. Vậy mà vào miệng cậu lại thành câu chuyện loạn luân à?"

" Bị bao nhiêu nam nhân lôi lên giường như vậy, nàng ta không bạc mệnh sao được?" Lôi Đại Bằng khinh bỉ, thấy Tư Mộ Hiền uất trào máu, nói thêm một câu uất hơn :" Cậu không bằng Đơn lão đại, lão đại nói rất hay, nữ nhân ai chả giống nhau, trước ngực hai ngọn núi sữa, hai chân kẹp động Thủy Liêm. Núi càng lớn càng có phong cảnh, động càng sâu càng có huyền cơ, từ xưa tới nay hai ngọn núi một cái động đó chôn vùi không biết bao anh hùng hảo hán ... Bớt thừa lời, mang đồ đi thôi, chỗ này không thể ở lại được nữa."

Lôi Đại Bằng lom khom đứng dậy, Tư Mộ Hiền bị quan điểm thưởng thức mỹ nhân của Lôi ca làm đau dạ dày, quyến luyến nhìn thần nữ một cái nên động tác chậm hơn, nhưng không dám lề mề, nếu bị quản lý bắt được thì phiền toái cả đống.

Hai người một trước một sau đeo trang bị tới nơi giấu cá, lúc vác lên vai, Tư Mộ Hiền nhìn ba cái xe :" Sao lại lái hai chiếc Toyota Prado, còn dấn theo cả mỹ nữ đi kiểm tra hồ nước thế nhỉ?"

" Cậu bị ngốc à, không biết đếm sao? Có nhìn biển số xe không? Đó là xe của cục quản lý cơ quản chính phủ, những người đó thân phận không đơn giản đâu, va chạm với người ta thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn câu trộm cá đấy." Lôi Đại Bằng kéo Tư Mộ Hiền đi:

Nếu luận tới kinh nghiệm lăn lộn xã hội, tên ngốc nổi tiếng Lôi Đại Bằng đó ăn đứt hắn, không nhiều lời, hai người nhanh chóng bỏ chạy.

Lôi Đại Bằng cầm bộ đàm vừa đi vừa nói :" Khoai tây, khoai tây, em là khoai lang đây ... Rò nước rồi, mau chuồn thôi."

Đó là thông báo cho Đơn Dũng đang bắt ba ba bên kia núi, ám hiệu của bọn họ, khoai tây và khoai lang là thân thích. Vác trên vai gần 50 kg trang bị, tên lười Lôi Đại Bằng không than nặng, càng không kêu ca vất vả, dùng cả chân lẫn tay leo qua hàng rào thép gai, chạy thục mạng về phía xe đỗ.

….. ….

"Tả lão, sức khỏe ngài không phù hợp với tuổi, đi như bay vậy."

Một nam nhân trung niên bụng bự rẽ ngôi giữa thở hồng hộc khen, ngồi xe quen rồi, đi bộ chẳng quen chút nào, đi vài bước thôi mà trán đã thấy mồ hôi. Đưa tay vuốt tóc một cái, lộ ra cái trán bóng lưỡng, bụng phệ, hơi thở dốc, những biểu hiện đặc trưng của dinh dưỡng dư thừa. Đây vốn không phải công việc lãnh đạo làm, nhưng mà văn phòng thị trưởng đưa ra nhiệm vụ chính trị, đó là phải tiếp vị thần tài hồi hương này, cho nên dọc đường phải cắn răng leo núi còn tươi cười nữa.

Ông già chắp tay sau lưng được cô gái đỡ quay đầu lại cười, khiêm tốn nói :" Lão Hứa, tôi sinh ra khi quỷ tử Nhật Bản càn quét Lộ Châu, khi đó là mùa thu năm 42 ... Cậu xem, chớp mắt một cái mà Trung Nhật đã hữu hảo bao năm rồi, người sống một đời, cây sống một mùa, tôi đã là mặt trời lặn núi tây rồi."

Vừa cảm khái vừa đi, bước chân không ngừng, giọng đậm cảm xúc nôn nao khi gần tới quê nhà.

Cô gái đỡ ông già quay đầu nhìn dò hỏi xem tới nơi chưa? Người vừa nói là trưởng phòng Hứa của phòng tuyên truyền thành ủy, tháp tùng họ đi thăm quê. Trưởng phòng Hứa vẫy vẫy tay, quản lý của hồ nước đi tới, lúc này mới hỏi quản lý, quản lý nhỏ giọng giới thiệu, nói chuyện di dời năm đó, đi tới mấy đợt, di dời tới đâu. Nhưng mà thời gian đã trôi qua hai mươi năm, dù quản lý cũng không nói rõ nữa.

Ngoài trưởng phòng Hứa, phó thị trưởng, đi cùng còn có hai người trẻ tuổi của thành ủy và phòng tuyên truyền. Người trẻ tuổi càng chú ý tới con gái của Tả lão, thi thoảng nhìn trộm cô, trong chiếc áo khoác đỏ rực như lửa là một chiếc áo len nhung sam kéo dài ôm trọn bờ mông, phía dưới là bít tất đen phủ kín đôi chân thon dài. Vòng eo cô không quá mức mảnh mai yếu đuổi, mà săn chắc đầy sức sống, theo sát bờ mông tạo nên đường cong cực hoàn mỹ, hướng lên là bộ ngực đầy đặn, lúc xoay vặn eo, càng tôn thêm độ cong chết người …

Chỉ tiếc bọn họ chẳng kiếm ra đề tài để nói chuyện. Cô gái ăn nói văn nhã, là loại hình thục nữ cười không lộ răng. Thục nữ vốn hiếm có thời đại này, lại còn là một mỹ nữ nữa, nếu cô gái xinh đẹp đoan trang rồi mà còn thêm vào hai từ "gia thế", vậy thì không phải đối tượng mà viên chức nhỏ bọn họ có thể nhìn chứ chẳng dám mơ tưởng tới.

Hai người liên tục nhìn trộm, thi thoảng tình cờ ánh mắt chạm nhau, ngượng ngùng cười hiểu ý, một người chữa thẹn đối đề tài :" Trần Lâm, chẳng phải Tả Lão do cục đầu tư chiêu đãi à? Sao còn cần chúng ta rút người tháp tùng thế?"

" Thì tiến hành động bộ, nhà đầu tư Tả Hi Dung là con gái lớn của Tả lão, bản thân Tả lão rất có nghiên cứu về văn hóa dân gian. Tôi nghe trưởng phòng Hứa nói, hình như có ý xây một viện bảo tàng văn hóa dân gian ở Lộ Châu, chỉ tiêu này đặt lên phòng tuyên truyền chúng tôi chứ còn sao nữa." Một người khác nói mục đích của phía bên mình:

Có điều bạn đồng hành lại liếc qua gò má tuyệt mỹ của cô gái, tâm tư rõ ràng không ở vấn đề văn hóa, chuyển về đề tài cũ:" Tôi gặp tổng giám đốc Tả rồi, hơn 40 tuổi, tôi thấy cô Tả này còn trẻ lắm, có phải là em gái của tổng giám đốc Tả không?"

Ý lời này là, một ông già tóc trắng bạc phơ, một thiếu nữ tuổi hoa đôi tám, tuổi tác chênh lệnh như ông cháu ấy. Người biết nội tình giải thích :" Cô lớn là con vợ trước, cô nhỏ là con của vợ nhỏ. Tôi nghe nói Tả lão kết hôn ba lần, người có văn hóa đều thế cả."

Hai người không dám nói lớn, vừa thì thầm với nhau bám theo. Mấy người phía trước khá trầm mặc, trừ trưởng phòng Hứa tuổi hơi lớn, phó thị trưởng là cán bộ trẻ chưa tợi 40, rõ ràng là chẳng có tí tiếng nói chung nào với ông già nghe nói là giáo sư về hưu của một trường đại học phương nam, trừ lời khách sáo ra thì chỉ cung cung kính kính, làm không khí hơi tẻ nhạt.

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch