Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kế Thừa Hai Nghìn Tỷ

Chương 60: Tôi cũng là học phách

Chương 61: Tôi cũng là học phách

- Muốn hỏi vấn đề gì, cô hỏi đi. Nể mặt bữa sáng cô muốn đưa cho tôi trong một tuần lễ, tôi còn có thể trả lời cho cô một vấn đề!

Bạch Tiểu Thăng phi thường tự tin.

Cuồng ngạo! Ngụy Tuyết Liên hé miệng cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng có thể trả lời được vấn đề này hay không trước không nói, đầu óc Ngụy Tuyết Liên đang mệt mỏi, bỗng nhiên rất hứng
thú muốn nhìn Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc.

- Lời đừng nói quá vẹn toàn, tôi đã từng là một học phách. Anh trả lời sai lầm, hay nói dối, dù chỉ một chút thì tôi cũng có thể nhìn ra!
Đừng mong có thể gạt được tôi.

Ngụy Tuyết Liên cười một tiếng, quay người vào nhà.

Lúc đi ra, trong tay của nàng cầm giấy bút, ngồi xuống bên cạnh một cái bàn gỗ nhỏ ngay tại ban công, tô tô viết viết.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nóng nảy, cười mỉm nhìn nàng.

Khuôn mặt Ngụy Tuyết Liên tinh xảo, thần sắc chăm chú, tăng thêm một loại mị lực khác. Mái tóc đen dài như thác nước lơ đãng trượt
xuống vài sợi, bị một bàn tay nhỏ trắng noãn vén tại bên tai, một động tác đơn giản, nhưng làm cho nội tâm người nhìn thấy xốp giòn.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cảm giác, thưởng thức mỹ nữ thật sự là một phen hưởng thụ.

Nếu là có chai bia thì tốt, đáng tiếc trong tay hắn chỉ có một túi sữa.

Bạch Tiểu Thăng lấy sữa thay bia, uống một ngụm sữa, lại nhìn mỹ nữ một chút.

Chỉ lát sau, Ngụy Tuyết Liên đứng dậy đưa ra tờ giấy trong tay, cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Nếu anh có thể giải được, trong một tuần lễ, tôi sẽ tự tay làm bữa sáng cho anh! Giải không được, thì. . .

- Làm không được, tôi làm cho cô bữa sáng trong một tuần lễ.

Bạch Tiểu Thăng vui cười.

Nhưng mà, chuyện này không có khả năng lắm.

Bởi vì tôi, thắng chắc.

Bạch Tiểu Thăng tới ban công, cầm lấy giấy bút.

Trang giấy này, một nửa đã có chữ viết, chữ viết xinh đẹp, rất xinh đẹp. Nhưng mà phía trên lại không phải thi từ ca phú, mà là một loạt
các chữ cái, con số, công thức. Bạch Tiểu Thăng quét mắt một vòng.

- Hồng Liên, kiểm tra cho tôi cái đạo đề này!

Ngụy Tuyết Liên nhất định sẽ không thể trống rỗng tạo ra, chỉ cần cái đạo đề này tồn tại, chắc chắn ở trên mạng sẽ có ghi chép.
Người bình thường có lẽ tìm không được, nhưng mà Hồng Liên có thể!

Bạch Tiểu Thăng đoán không sai.

- Chủ nhân, đây là đề mục mà cơ sở quản lý các loại lý luận xác suất và toán học thống kê, nằm ở một thành phố nào đó của trung bộ
nghiên cứu ra vào năm 2016, hầu hết tài liệu xuất bản có đáp án giản lược. Kiểm tra ra ba trường đại học có giáo án điện tử, tồn tại đáp
án chi tiết, phải chăng lấy ra toàn bộ.

Hồng Liên hỏi thăm.

- Cho tôi đáp án, toàn bộ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Ngụy Tuyết Liên một chút rồi cười nói.

Bữa sang một tuần lễ này, không thể ăn không, còn phải đưa ra chút "Đồ vật thật" .

Ngụy Tuyết Liên nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng tiếp nhận tờ giấy kia, chỉ nhìn một lần, cười cười đối với mình, liền nằm sấp tại trên rào
chắn của ban công bắt đầu nhanh chóng viết ra đáp án.

Thật hay giả?

Ngụy Tuyết Liên ngạc nhiên, lại có chút chờ mong.

Vài phút, Bạch Tiểu Thăng viết xong mặt trước, lật lại viết mặt sau, thẳng đến khi viết đầy một trang giấy. Lúc này mới cười một tiếng,
đem giấy bút đưa cho Ngụy Tuyết Liên.

- Sáng sớm ngày mai, tôi ăn trứng chiên, bánh mì và cà phê, trứng chiên không cần lòng đỏ, cho ít muối, cà phê cho nhiều hơn ít sữa.

Bạch Tiểu Thăng phân phó một tiếng, quay người trở về phòng.

Ồ! Đều là yêu cầu của bữa ăn!

Ngụy Tuyết Liên hừ một tiếng, nhìn đáp án Bạch Tiểu Thăng cho ra.

Chữ xấu quá!

Đây là phản ứng đầu tiên của Ngụy Tuyết Liên, nhưng mà khi nàng xem tiếp, ánh mắt của nàng dần dần kinh ngạc.

Kỳ thật, do mạch suy nghĩ của Ngụy Tuyết Liên có chút ngừng lại, nếu có thêm chút nhắc nhở, nàng cũng có thể giải đáp ra!

Nhìn kỹ càng đáp án của Bạch Tiểu Thăng, Ngụy Tuyết Liên thêm chút tính toán, liền biết rõ —— hoàn toàn chính xác!

Có hay không giỏi như vậy chứ!

Ngụy Tuyết Liên xem hết phía trước, đáp án đã có. Thế thì Bạch Tiểu Thăng viết gì ở mặt sau?

Ngụy Tuyết Liên nghi ngờ lật qua, đại khái nhìn một lần.

Hai tròng mắt của nàng chậm rãi trừng lớn, ánh mắt bên trong bộc lộ một tia khó có thể tin.

Tại mặt sau trang giấy, Bạch Tiểu Thăng lại tăng thêm hai phương pháp giải!

Ngụy Tuyết Liên ngây ngốc xem đi xem lại, bỗng nhiên ngẩng đầu hô lên với Bạch Tiểu Thăng bên kia,

- Này, bằng không, anh đến dạy ở nơi này của chúng tôi có được hay không! Anh không làm thầy giáo thì thật là đáng tiếc!

Chuyện này có gì mà tiếc.

Ở trong phòng, Bạch Tiểu Thăng vô cùng đắc ý, rất hả hê cười một tiếng.

Ngày kế tiếp, Bạch Tiểu Thăng vừa rời giường, cửa nhà hắn liền bị gõ.

Ngụy Tuyết Liên đúng hẹn đưa bữa sáng tới, bánh mì, trứng tráng ít muối, cà phê nhiều sữa.

Bề ngoài coi như không tệ!
- Lần sau, cô có vấn đề gì cứ việc tìm tôi!

Bạch Tiểu Thăng tươi cười rạng rỡ,

- Tôi cũng từng là học phách.

Ngụy Tuyết Liên lườm hắn một cái, quay người rời đi.

Có mỹ nữ cung cấp bữa sáng, để Bạch Tiểu Thăng đã ăn no bụng tràn đầy nhiệt tình, trên đường đi làm cảm giác không khí đều mới
mẻ.

Đến phòng, lão Vương, Tiểu Tống và Diệp Tử vẫn đến sớm như cũ, chỉ còn chưa phân phối công việc.

Sự thật là, liên tục hai ngày hưng phấn chiến đấu, nội dung bên trong của phương án hấp dẫn đầu tư bất động sản đã hoàn thành bảy
tám phần. Lượng công việc còn lại không đủ một phần sáu, mà bọn họ không định ngày mai giao bản thảo, tính cả hôm nay thì còn tới
thời gian một ngày.

- Thời gian còn nhiều, mọi người đừng điên cuồng giống như hôm qua, nhỡ mọi người đều mệt mỏi ngã thì tôi liền thành quang can tư
lệnh. Đến lúc đó, hoàn toàn công việc chỉ có một mình tôi.

Bạch Tiểu Thăng nói đùa một câu.

- Yên tâm đi, công việc chủ yếu của chúng tôi sáng hôm nay là đem công việc ngày hôm qua đã làm xong xem xét một lần, thời gian còn
rất nhiều, cũng không mệt mỏi. Buổi chiều là hoàn thành công việc lập phương án, đồng thời báo cáo cũng có thể làm xong.

Lão Vương cười nói, hắn sớm có kế hoạch.

Diệp Tử, Tiểu Tống cũng thể hiện khuôn mặt nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý.

Kỳ thật, hôm qua bọn hắn cũng bị thủ đoạn âm hiểm của Lý Minh Đồng đánh cho trở tay không kịp, bối rối nên liều mạng đẩy nhanh tốc
độ, may mắn ai cũng không có vì vậy mà sinh bệnh, ngược lại vẫn có chút mệt mỏi.

- Giữa trưa tôi mời khách, ăn cái gì mọi người tùy tiện gọi.

Bạch Tiểu Thăng cực kỳ hào phóng vung tay lên.

Trong thẻ của hắn đến nay vẫn còn 1 triệu, tiền này chưa dùng chút nào.

- Được!

Ba người lão Vương reo hò một trận.

Người lãnh đạo như Bạch Tiểu Thăng rất tốt, bọn hắn cũng cao hứng.

- Về phần sửa chữa thành phương án hoàn chỉnh, việc này tôi đã làm xong, mọi người xem lại, xem có vấn đề gì không.

Bạch Tiểu Thăng cười đưa một cái USB cho lão Vương.

- Đã làm xong!

Vẻ mặt đám người Lão Vương kinh ngạc, bọn hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ khó có thể tin.

Hôm trước muộn như vậy, Bạch Tiểu Thăng đã sửa một phần sáu bản thảo, điều này đã để bọn hắn vô cùng kinh ngạc. Ngày hôm qua
có ước chừng nửa bộ phương án, gấp ba lần! Bạch Tiểu Thăng lại chỉ có một người, sớm như vậy đã làm xong?

- Anh còn là người sao!

Tiểu Tống nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

- Làm sao lại nói vậy!

Diệp Tử giận mắng Tiểu Tống một cáu, nhưng mà nghĩ lại cuối cùng hàm hồ lầm bầm một câu,

- Đây quả thật là việc không giống người có thể làm được!

Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói.
Thật không biết được bọn hắn là khen mình, hay đang chửi mình.

- Đến, đều đến xem.

Lão Vương đã vội vã không nhịn nổi, mở tài liệu trong USB ra, gọi Diệp Tử và Tiểu Tống đến, ba người chụm đầu vào nhìn.

- Chi tiết này cải biến thật tốt, cấp bậc hoàn chỉnh đều tăng lên!

- Nơi này, hôm qua tôi cũng không nghĩ được, suy nghĩ cả một đêm cũng không hài lòng, còn có chỗ này thay đổi thật hay!

- Lợi hại, tôi làm sao không nghĩ tới!

Lão Vương bọn họ, kinh tán không dứt.

Cửa phòng phát Triển, Lý Minh Đồng cất bước đang muốn tiến đến, bỗng nhiên dừng lại, nghiêng tai lắng nghe.

- Quá tốt rồi, có cái này chúng ta khẳng định thắng!

Bên trong nói một câu, để cả người Lý Minh Đồng run lên!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch