Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 37: Mảnh Giấy Báo

Chương 37: Mảnh Giấy Báo

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Cảm giác hít thở không thông lúc này hoàng toàn biến mất.

Hắn bắt đầu hít thở từng hơi.

Trên mặt Dương Gian lúc này có 4 con mắt đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ.

Hắn nhìn lại xung quanh.

Đằng sau cũng không có ai, chỉ có một tờ báo dính máu bị hắn gỡ ra nằm trên mặt đất.

- Rời khỏi nơi này.

Dương Gian lúc này cũng đã sợ hết hồn, không dám ở lại đây lâu hơn nữa.

Cũng không kịp lấy đồ đạc gì nữa, thẳng về phía cửa bỏ chạy.

Chỉ một lát sau khi hắn bỏ đi.

Ở trong phòng lúc trước hắn đứng bỗng đi ra một người.

Người đàn ông này nhặt tờ báo trên mặt đất lên, sau đó biến nó trở lại nguyên dạng như cũ.

Chỉ chốc lát, tờ báo đã khôi phục, bên trên vẫn dính máu tươi nhưng tờ báo lại nhiều hơn mặt người ở chỗ bị dính máu.

Hình mặt người này giống. . . . . .Dương Gian.

Sau khi nhặt tờ báo này lên, người đàn ông này như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục ngồi xuống ghê sopha.

Cầm tờ báo đưa lên ngang mặt , không nhúc nhích, giống như tư thế lúc trước.

Cũng khoảng vài tiếng sau.

Bỗng nhiên, người đàn ông này bắt đầu động đậy.

Chậm rãi hạ cánh tay xuống, trước kia ông ta không có khuôn mặt, không có các bộ phận.

Nhưng hiện tại trên mặt hắn lại hiện ra khuôn mặt giống với Dương Gian.

Nhưng mà trên mặt của "Dương Gian" lại không có mắt, giống như ảnh chụp gương mặt của Dương Gian sau đó cắt đi hai con mắt vậy.

Gương mặt không hoàn hảo. . . . . .

….

Ở một căn phòng của khu vệ sinh công cộng.

Nước chảy ra ào ào, Dương Gian đang rửa máu tanh đang dính trên mặt hắn.

Cảm nhận sự mát mẻ từ nước máy làm cho hắn cũng bình tĩnh lại được một chút.

- Đúng có vấn đề . . . . .Con quỷ vừa rồi có thể thay đổi trí nhớ của con người, mạnh mẽ nhét vào trong đầu mình thông tin của một người không có tồn tại. Không chỉ làm cho mình không cảm thấy được sự khác thường mà ngay cả con mắt này cũng không có phát hiện ra manh mối gì hết.

- Nếu như không phải là có Lưu Tiểu Vũ nhắc nhở, sau này chắc chắn mình sẽ sống cùng một nhà với nó.

Ngẩng đầu nhìn lại mình trong gương một chút.

Mấy con mắt trên mặt hắn đã biến mất, tạm thời hắn đã khôi phục lại bình thường.

Đột nhiên, chiếc điện thoại vệ tinh nằm cạnh bồn rửa mặt bỗng vang lên tiếng nói:

- Này, Dương Gian, có nghe được không, nghe được thì trả lời, tôi là Lưu Tiểu Vũ.

Lúc trước cuộc gọi vẫn còn chưa có cúp máy.

Dương Gian liền cầm điện thoại lên nói:

- Tôi đây.

Lưu Tiểu Vũ hỏi:

- Ở chỗ cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Cô nói đúng, cha tôi đã bị tai nạn chết từ lúc tôi còn học tiểu học, thứ trong phòng vừa rồi cũng không phải là cha tôi mà là . . . . .quỷ.

- Câu chạy thoát được?

- Đúng thế.

Dương Gian lấy tay xoa xoa mặt mình cho bớt nước nhưng khi nhìn trong gương hắn bất chợt thấy có một mảnh báo nhỏ màu đỏ dính trên mu bàn tay của mình.

Đây là . . . . . .của tờ báo lúc nãy bị rách ra?

Lưu Tiểu Vũ hỏi:

- Câu không có việc gì là tốt rồi, nếu vậy cậu có thể kể cho tôi biết là chuyện gì đã xảy ra hay không?

Dương Gian nói:

- Tôi chỉ biết là con quỷ kia có thể bóp méo trí nhớ của con người, quy luật hành động hay phương thức giết người tôi cũng không có rõ lắm. Lúc trước tôi bị nó dùng một tờ báo che kín mặt, thiếu chút nữa là bị chết vì ngạt thở.

- Cảm ơn cậu.

Bên kia Lưu Tiểu Vũ cũng đã ghi chép xong thông tin.

- Nếu cha của tôi là một con quỷ, vậy mẹ của tôi như thế nào, mẹ tôi đâu? Còn có lúc con quỷ xuất hiện, khi đó người của các cô cũng đang đi điều tra ở xung quanh, vậy nhân tiện có thể giúp tôi điều tra mọi chuyện được không.

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Tôi có thể điều tra giúp cậu nhưng đổi lại sau này cậu phải phối hợp với chúng tôi để triển khai các hành động.

Dương Gian hỏi:

- Triển khai hành động gì thế?

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Trước mắt thì chỉ đi thu thập thông tin mà thôi, chỉ cần cậu phát hiện con lệ quỷ nào thì đều phải báo lại cho chúng tôi.

- Như vậy tôi sẽ được những gì?

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Chúng tôi sẽ thay mặt cậu bảo đảm an toàn cho người thân của cậu ở một mức độ nào đó, ngoài ra còn có lương. Nhưng hiện tại cậu vẫn chưa phải là cảnh sát, cho nên tạm thời không có lương, đổi lại tôi sẽ tìm cho mẹ cậu một công việc ổn định và an toàn.

Dương Gian cũng có chút không ngờ tới:

- Ngay cả tiền lương cũng không có mà cô đã muốn tôi bán mạng cho cục cảnh sát quốc tế? Tôi thấy trên trang web kia nói, chỉ cần giải quyết lệ quỷ thì thù lao ít nhất cũng là ngàn vạn đô la. Hiện tại tôi cũng đã trở thành người điều khiển quỷ, chẳng sống được bao lâu nữa, nếu như không có chút lợi lộc gì thì cho tôi xin phép được từ chối công việc vừa rồi.

Nghe xong, Lưu Tiểu Vũ có chút tức giận:

- Thù lao ở nước ngoài cao là vì ở nước ngoài người điều khiển quỷ đều hành động giống như các tổ chức lính đánh thuê, chỉ làm việc xong và nhận tiền. Ở nước ngoài chuyện, quỷ quái xảy ra ở rất nhiều nơi, còn trong nước thì sao? Cậu sống ở thành phố Đại Xương thì cậu cũng biết, ngoại trừ cậu ra thì rất ít người biết đến những chuyện này.

- Đây là công lao của những người điều khiển quỷ ở trong quốc nội, vất vả làm việc. Nếu ai ai cũng có ý nghĩ như cậu thì trong nước còn có được yên bình nữa không chứ.

- Hiện tại cũng chưa cần nói về vấn đề này lắm, chỗ của tôi có chút chuyện, tôi cúp máy đây, lần sau nói tiếp.

Dương Gian cũng không có tiếp tục nói chuyện nữa mà quyết định cúp máy.

- Tút, tút tút . .

Nghe tiếng cúp máy của điện thoại, Lưu Tiểu Vũ có cảm giác như mình vừa đánh vào không khí vậy.

Dương Gian cúp máy cũng không phải là lấy cớ trốn tránh cuộc nói chuyện mà hắn phải giải quyết mảnh báo dính trên mu bàn tay c.

Gỡ mảnh báo xuống, hắn định vứt nó đi.

Đây là thứ quái quỷ gì mà được con quỷ cầm trong tay.

Nó lộ ra một sự quỷ dị cung ma quái, để nó dính trên người chưa chắc đã là chuyện tốt.

Nhưng ngay lúc hắn định gỡ tờ báo xuống.

Chỗ bị dính báo lại bị đau nhức dữ dội sau đó bị nứt ra một lỗ và một con mắt chui ra ngay sau đó.

Đồng thời cơ thể hắn bắt đầu có sự khác thường.

Mấy con mắt trong cơ thể bắt đầu không an phận, giống như trước đó hắn sử dụng lực lượng của quỷ đã đánh thức chúng nó từ trong giấc ngủ say vậy.

- Chẳng lẽ. . . . .

Dương Gian nhìn mảnh bảo màu đỏ trong tay, cũng không có vứt đi mà dán lên mu bàn tay của mình, chỗ con mắt mới mọc ra.

Vừa dán mảnh báo màu đỏ vào chỗ đó, con mắt lập tức đóng lại, cảm giác khác thường trong cơ thể cũng theo đó biến mất.

Tất cả mọi thứ lại khôi phục như cũ.

- Đúng là, mảnh báo màu đỏ này có thể áp chế được lực lượng của con mắt, mặc dù nó cũng không có an toàn. . . .nhưng ít ra có thể làm cho quá trình sống lại của quỷ bị chậm đi.

Phát hiện được chuyện này, Dương Gian cũng có chút vui mừng.

-------

Mỗi ngày 3 chương, mọi người bình luận và like truyện để chương lên nhanh hơn nha!

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch