Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 100: Thăng Cấp Thiên Nhãn

Chương 100: Thăng Cấp Thiên Nhãn




Phương Chính vỗ vỗ đầu Độc Lang, cười nói:

- Còn tưởng yêu nghiệt nào đến trộm gạo của bần tăng, hóa ra là vật nhỏ ngươi đây.

Con sóc nghe xong, giật nảy mình, nhìn chằm chằm Phương Chính nói:

- Ngươi biết nói chuyện?

Phương Chính lập tức nhận được mười vạn điểm tổn thương bạo kích, hắn biết nói chuyện? Từ khi nào hắn lại không biết nói chuyện?

Phương Chính nói:

- Ta đương nhiên biết nói chuyện, sóc có ngôn ngữ của sóc, sói có ngôn ngữ của sói, người có ngôn ngữ của người, mọi sinh linh trên đời đều có ngôn ngữ của bản thân. Chỉ là những loài khác không hiểu mà thôi, tiểu tử, ngươi trộm gạo của bần tăng, cũng quá không tử tế a? Chẳng lẽ ngươi không cất giữ đủ đồ ăn để qua mùa đông?

- Gì mà gạo của ngươi? Đây là ta nhặt được từ nơi đó. Còn hàng tồn của ta thì khỏi nhắc đến, những quả hạch của ta không ngon bằng gạo này.

Con sóc lý trực khí tráng nói.

Phương Chính lập tức bị con vật nhỏ gian xảo này chọc cười, tiểu tử này nói lẽ thẳng khí hùng, bộ ngực nhỏ ưỡn lên rất cao, nhưng tròng mắt lại loạn chuyển, rõ ràng là có chút có tật giật mình.

Phương Chính cười cười nói:

- Thôi, ngươi cũng không cần trộm. Nếu là đói bụng, cứ đến chỗ ta ăn cơm.

Con sóc ngạc nhiên, cảnh giác nói:

- Ngươi nói là sự thật?

Phương Chính theo bản năng chắp tay trước ngực nói:

- A Di Đà Phật, đương nhiên là thật, một chút gạo bần tăng vẫn là bỏ được. Nhưng mà, ngươi không thể vụng trộm mang đi tồn trữ, muốn ăn có thể tùy thời đến ăn. Hiểu rõ chưa?

Con sóc lắc lắc đuôi to, gãi gãi đầu nói:

- Vậy... Vậy ta có thể ăn bao nhiêu?

- Bao no.

Hiện tại, Phương Chính có một trăm cân Linh mễ, đủ để hắn sống qua mùa đông. Nuôi thêm một con sóc nhỏ, cũng không có vấn đề gì lớn.

Tiểu tử kia lập tức vui mừng như điên, lăn lộn tại chỗ, nói:

- Tốt tốt tốt... Vậy a, ngươi đã để cho ta ăn, vậy các ngươi có thể tránh ra rồi chứ?

Phương Chính sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, hóa ra con vật nhỏ này căn bản không tin tưởng hắn, còn muốn đùa nghịch tâm cơ, đuổi Phương Chính đi, thừa cơ chạy thoát a.

Nhưng Phương Chính quả thật hoàn toàn không có ý tứ làm khó nó, trực tiếp trở về phòng đi ngủ.

Về phần Độc Lang, oan ức đã được giải, Phương Chính cũng đã cho con sóc ăn, hắn còn có thể nói thêm gì? Cũng đi ngủ đây.

Con sóc thấy Phương Chính và Độc Lang thật sự rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vung lên đuôi to chạy thẳng ra ngoài, một đường bắn tốc chạy vào trong rừng cây phía sau núi.

Mấy ngày kế tiếp, ngày nào con sóc cũng chạy đến, nhưng sẽ không tới ngay giờ cơm. Mà là chờ tới lúc Phương Chính đi ra, mới chạy vào ăn. Thấy Phương Chính thật sự không để tâm đến nó, lá gan của tiểu tử này mới dần dần lớn lên.

Nhất là mấy ngày gần đây, lúc Phương Chính ăn cơm, đã có thể thường xuyên nhìn thấy cái bóng của con sóc.

Một tuần sau, con sóc càng thêm tín nhiệm Phương Chính, lúc Phương Chính ăn cơm, nó cũng bắt đầu lại gần, không có cách nào, hương vị Linh mễ nấu chín càng thơm ngon, rốt cục nó cũng chịu không nổi mùi thơm dụ hoặc, nhích lại gần từng chút từng chút.

Phương Chính thấy vậy, mỉm cười, bới ra một vá Linh mễ, bóp thành một nắm cơm nhỏ, để lên bàn.

Con sóc thấy vậy, nghi hoặc nhìn Phương Chính.

- Cầm lấy ăn đi.

Phương Chính nói.

Con sóc lại cảnh giác nhìn thoáng qua Độc Lang, Độc Lang ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn nó, đang nhìn chằm chằm nắm cơm kia mà liếm đầu lưỡi a, một bộ tư thế ngươi không ăn thì ta đành ra sức.

Sóc con tranh thủ thời gian nhảy lên trên mặt bàn, ôm nắm cơm, trừng mắt liếc Độc Lang, xoay người đi, nếm thử một miếng Linh mễ, sau đó, tiểu tử này giống một cái hạm, thuần thục ăn hết sạch nắm cơm, no căng, phơi bụng nằm tại chỗ, không muốn nhúc nhích nữa.

Phương Chính thừa cơ nhéo cái đầu nhỏ của nó một cái, cười nói:

- Tên quỷ tham ăn nhà ngươi, sau này ăn ít một chút, ăn nhiều cũng không sợ là ăn không tiêu.

Sóc con lập tức trở nên khẩn trương, nhưng sau khi xác định Phương Chính chỉ là trêu chọc hắn, cũng không có ý tứ tổn thương hắn, cũng lập tức buông lỏng, ngược lại còn híp mắt, mười phần hưởng thụ Phương Chính vuốt ve.

Bắt đầu từ một ngày này, lúc ăn cơm, Phương Chính không còn tịch mịch, Phương Chính ăn cơm, sói ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm, trên đầu sói có một một con sóc ngồi xổm, ôm nắm cơm gặm gặm. Vừa ăn xong, Độc Lang lập tức bắt đầu kéo theo con sóc chạy loạn khắp sân,

Ồn ào..

Đối với chuyện này, xưa nay Phương Chính vẫn không ngăn cản, ngược lại còn rất hưởng thụ cuộc sống yên bình thế này.

Thời gian trôi qua từng ngày, đột nhiên có một trận tuyết rơi, tuyết dày phong tỏa đường lên núi, không còn khách hành hương lên núi.

Rốt cục một tháng này cũng trôi qua, nghênh đón tháng 12 rét lạnh, cửa lớn Nhất Chỉ miếu cuối cùng cũng bị gõ.

Người tới là Mã Nguyên, Mã Nguyên vừa tiến đến, hưng phấn kêu lên:

- Phương Chính đại ca, chùa miếu của anh thật là linh! Lưu Tương mang thai rồi! Ha ha...

- A Di Đà Phật, chúc mừng chúc mừng.

Phương Chính cũng cao hứng thay Mã Nguyên, chỉ là trong lòng cũng có chút đau đau, người ta nhỏ hơn hắn nhưng cũng đã kết hôn sinh con, mặc dù không có giấy tờ, nhưng cũng sắp có. Bản thân vẫn là một tên hòa thượng, đừng nói nữ nhân, ngay cả người cũng hiếm khi nhìn thấy bóng dáng! Có hai con vật bầu bạn, cũng đều là giống đực a! Cuộc sống này quả thật là không dễ dàng a...

Mã Nguyên đến báo tin vui, tiện thể đưa tới một ít củ cải, cải trắng, khoai tây, đây đều là rau quả thiết yếu để qua mùa đông mà người trong thôn chuẩn bị.

Phương Chính cảm tạ Mã Nguyên lần nữa, Mã Nguyên khăng khăng muốn thắp một nén cao hương, sau đó còn muốn mời Phương Chính xuống núi uống rượu mừng, nhưng Phương Chính không thể xuống núi, uyển chuyển cự tuyệt. Đưa tiễn Mã Nguyên, trên đỉnh núi lại lần nữa yên tĩnh...

- Ai...

Phương Chính nhìn chùa miếu và đỉnh núi trống vắng, có chút mất hứng đóng lại cửa lớn, về hậu viện lướt điện thoại a.

Trái phải vô sự, Phương Chính lần đầu tiên mở ra một diễn đàn du lịch, đăng kí tài khoản, sau đó tiện tay phát lên một vài hình ảnh chụp chùa miếu của bản thân, còn có hình của hắn, lại đánh dấu địa chỉ lên trên, sau đó tắt máy. Hắn biết rõ non sông Tổ quốc tráng lệ, so với những cảnh khu nổi tiếng kia, núi Nhất Chỉ thực sự không đáng nhắc tới, cũng không có gì so sánh được. Hắn cũng không biết viết giới thiệu, cho nên chỉ có thể viết ra một cột các loại chú ý, tùy tiện phát lên. Còn việc có hữu dụng hay không, hắn cũng không có biện pháp.

Lại mấy ngày trôi qua, Phương Chính mở ra trang web xem xét lần nữa, quả nhiên, chỉ có một vài lời hồi đáp, cũng đều là chia sẻ kinh nghiệm.

Phương Chính lắc đầu, không xem nữa.

Nhìn số tiền trong tay, Phương Chính cũng bắt đầu quy hoạch tương lai, Nhất Chỉ miếu quá nhỏ, nhất định phải xây dựng thêm! Nhưng phí tổn để xây dựng thêm cũng không thấp, xây dựng miếu thờ, phi thường chú trọng vật liệu, hơn nữa, vận chuyển vật liệu từ dưới núi lên trên núi, chỉ có thể dựa vào sức người, máy móc căn bản không lên được. Còn máy bay?

Phương Chính xem chừng chút tiền của bản thân còn không đủ trả tiền xăng cho người ta...

Thuê người thuê thợ là một khoản chi tiêu lớn, tìm hiểu qua rất nhiều tin tức giá cả trên internet, hắn phát hiện, chút tiền ấy của hắn, thật đúng là không tính là tiền!

- Thôi, mua xong vật liệu, mỗi ngày tôi tự xuống núi vận chuyển lên là được, có thể bớt thì bớt đi. Chờ chuyển lên hết, lại tìm thợ tới cửa xây dựng là được, làm như vậy, hẳn là có thể xây dựng thêm một tòa Phật Đường cho chùa miếu này.

Phương Chính tính toán tương lai.

“Hệ thống a, thăng cấp Thiên Nhãn cần bao nhiêu tiền?”

Phương Chính hỏi.

“Một vạn tiền hương hỏa.”

Hệ thống nói.

“Trước tiên thăng một cấp để ta xem một chút.”

Phương Chính lập tức nói.

“Ngươi xác định thăng cấp ngay bây giờ a?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch