Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 68: Hộ Pháp Của Chùa Miếu

Chương 68: Hộ Pháp Của Chùa Miếu




Tỉnh Nghiên đang muốn đuổi vào hậu viện, kết quả, nơi cửa sân truyền đến một tiếng gầm khe khẽ, sau đó một đầu sói trắng ló ra! Con mắt hẹp dài đỏ hồng, bờ môi lật ra, răng nanh lộ ra, vô cùng hung ác!

Tỉnh Nghiên đúng thật là đã từng gặp sói, thậm chí không chỉ một con, cũng từng đi săn sư tử và gấu, nhưng mà đó là dưới tình huống có súng và có vệ sĩ! Bây giờ trong tay chỉ có một cái điện thoại di động, cô nào có lá gan đối đầu với sói? Nhưng mà vẫn phải biết ứng biến, Độc Lang vừa ló đầu ra, Tỉnh Nghiên lập tức nhảy dựng lên, kêu lên:

- Sói! Cứu mạng a!

Khi đang nói chuyện, Tỉnh Nghiên đã xoay người chạy! Chạy vội đến mức đánh rơi một chiếc giày.

Mà những người khác đầu tiên là sững sờ, sau đó Trần Tĩnh nói:

- Đây không phải là chó sao?

Ngao ô!

Độc Lang phát ra một tiếng sói tru thê lương, sau đó nhanh chóng vọt ra ngoài, một móng vuốt chụp về phía Trần Tĩnh!

Trần Tĩnh thấy vậy, bị dọa đến mềm nhũn cả chân, đặt mông ngồi dưới đất. Một con thú to lớn hung ác như thế, mặc kệ là sói hay chó, hắn đều đánh không lại a! Hốt hoảng xoay người, cả tay cả chân đều dốc sức bò ra bên ngoài!

Thái Phương cũng phản ứng rất tốt, ngay sau khi nhận ra đây đúng là sói, tranh thủ thời gian kêu gọi mọi người chạy ra bên ngoài.

Nhưng mà người có thể chạy nhanh hơn sói sao?

Độc Lang một trảo cào lên trên mông Trần Tĩnh, Trần Tĩnh chỉ cảm thấy các loại cơ mông trực tiếp căng cứng, sau đó xoạt một tiếng, cũng không biết là thứ gì bị rách, sói khóc quỷ gào mà chạy ra bên ngoài.

Tỉnh Nghiên vừa chạy ra ngoài lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Độc Lang mở ra miệng rộng, phảng phất như muốn cắn cái mông Trần Tĩnh, dù sao cũng là một nữ nhân từng đi săn sư tử, máu nóng bắt đầu sôi trào, cởi ra một chiếc giày khác, bộp một tiếng đã ném trúng mặt Độc Lang. Độc Lang lập tức nổi giận, ngáp một cái mà cũng bị đánh? Còn có thiên lý hay không hả? Xem trảo!

Độc Lang đánh tới, Tỉnh Nghiên tranh thủ thời gian bỏ chạy, kết quả, một trảo của Độc Lang không sai không chuẩn, vừa vặn chộp trúng váy của Tỉnh Nghiên! Móng vuốt của Độc Lang sao mà sắc bén?

Chỉ nghe một tiếng xoạt, Tỉnh Nghiên lập tức cảm thấy thân dưới một trận trống rỗng, bờ mông có chút mát mẻ!

Cúi đầu xem xét...

- A!

Tỉnh Nghiên phát hiện váy ngắn của cô đã bị con sói chết tiệt kia kéo xuống! Cũng may là cô còn mặc tất chân giữ ấm ở bên trong, không bị lộ hết xuân quang, nhưng mà tất chân cũng bị móng vuốt của con sói chết tiệt kia làm cho sứt chỉ, nếu không phải tất chân giữ ấm đủ dày, hiện tại cả cặp mông đều đã phơi mát ở bên ngoài rồi.

Tỉnh Nghiên ngây người một lúc, Độc Lang cũng không rảnh rỗi ngây người, mặc dù chụp xuống được một cái váy ngắn nhỏ nhắn, nhưng đối với hắn, thứ đồ chơi này không có lực hấp dẫn! Lại tung người một cái, đã chuẩn bị sẵn sàng hù dọa cái loa phát thanh siêu cấp này! Kêu gào lớn như thế, không biết Phật môn là chốn thanh tĩnh hay sao?

Độc Lang nhào tới trước mặt, Tỉnh Nghiên bị hù cho hoa dung thất sắc, một lần nữa lớn tiếng gào thét... Hai mắt mở to nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt đều là sợ hãi! Cô phảng phất như cảm nhận được khí tức tử vong đang tới gần!

Nhưng mà đúng vào lúc này...

- A Di Đà Phật.

Một tiếng Phật hiệu quen thuộc, ấm áp, bình hòa vang lên, Đại Lang đang đánh tới đột nhiên ngừng lại giữa không trung, một cái miệng rộng kém một chút nữa đã cắn vào cổ họng của cô! Thậm chí Tỉnh Nghiên có thể ngửi được mùi vị và hơi thở nóng hầm hập bên trong miệng Độc Lang...

Sau một khắc, Độc Lang phù phù một tiếng rơi từ trên không trung xuống mặt đất, rốt cục Tỉnh Nghiên cũng thấy được cảnh tượng phía sau Độc Lang, một hòa thượng áo trắng chắp một tay trước ngực, một cánh tay khác bất thình lình đang nắm chặt cái đuôi Độc Lang, sau đó nhìn cũng không nhìn Tỉnh Nghiên một chút, kéo cái đuôi Độc Lang, lôi con sói hung thần ác sát này đi chỗ khác!

- Con sói hoang nhà ngươi, lại tới trộm gạo hả, còn muốn hành hung, thật sự cho là bần tăng không sát sinh hay sao? Hôm nay nể tình trời cao có đức hiếu sinh, tha cho ngươi một mạng, nhanh chóng rời đi đi!

Phương Chính kéo Độc Lang tới ngoài cửa, vung tay lên, Độc Lang vèo một tiếng đã bị ném ra ngoài! Con sói lớn bằng con bê, nhưng trong tay Phương Chính lại giống như không đáng là gì, ném một cái bay xa hơn mười thước!

Tỉnh Nghiên, Thái Phương, Trần Tĩnh và ba người thợ quay phim nhìn đến trợn mắt hốc mồm!

Độc Lang cuộn mình giữa không trung một cái, phiêu nhiên đáp xuống đất, kêu vài tiếng ô ô với Phương Chính, mọi người cũng nghe không hiểu, chỉ coi là Độc Lang này đang kêu gào lại, hoặc là đang nói kiểu như: Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài.

Chỉ có Phương Chính biết, con sói chết tiệt này đang kêu gào: Ngươi bảo ta hộ pháp, chớp mắt cái đã bán ta đi, đồ trơ tráo, gian xảo, cơm tối phải thêm phần!

Phương Chính nghe xong, nhíu mày, khiển trách:

- Còn không chịu rời đi?!

Độc Lang vội vàng cụp đuôi chạy.

Nhìn đến đây, đám người Tỉnh Nghiên, Thái Phương, Trần Tĩnh càng thêm trợn tròn mắt! Tiểu hòa thượng trông như yếu không ra gió nổi này vậy mà lại mạnh như vậy?

Mấy người này đều không phải người ngu, bản lĩnh tiện tay ném đi của Phương Chính, ngay cả to con cũng không làm nổi! Một tay giữ chặt sói đói đang nhào ra, cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được! Hòa thượng này, đúng thật là có chỗ bất phàm!

Nhưng mà đợi đến khi mấy người lấy lại tinh thần...

Bành!

Một tiếng đóng cửa vang lên, mấy người quay đầu nhìn lại, không thấy hòa thượng, chùa miếu lại đóng chặt cửa lớn!

- Ai ai ai ai, tiểu hòa thượng, mở cửa a, đừng đóng cửa a!

Nhóm thợ quay phim phản ứng lại đầu tiên, gõ cửa sắt lớn, kêu lên.

Mà ba người Tỉnh Nghiên, Thái Phương, Trần Tĩnh cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đùa sao, bọn hắn là đến phỏng vấn hai phe đại chiến thư pháp, kết quả là ngay cả cửa cũng không vào được, còn phỏng vấn cái rắm gì a!

Thái Phương cũng chạy tới, lời ngon tiếng ngọt nói:

- Tiểu hòa thượng, mở cửa ra a, cậu làm thế này khiến chúng tôi rất khó xử a. Chúng tôi phỏng vấn chùa miếu của cậu, cũng là rất có lợi cho cậu, chùa miếu này nhất định sẽ nhờ lần tranh tài thư pháp này mà dương danh thiên hạ, đến lúc đó, hương hỏa tràn đầy, Phật Tổ cũng cao hứng, cậu nói có đúng không?

Tỉnh Nghiên buồn bực không nói câu nào, sau khi nhìn thấy được bản lĩnh của Phương Chính, cô cũng biết tiểu hòa thượng này thật không đơn giản. Cũng không dám tiếp tục xem nhẹ Phương Chính, tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục nói lời khiêu khích.

Tỉnh Nghiên không lên tiếng, Trần Tĩnh chỉ coi là Tỉnh Nghiên đang tức giận và bị dọa sợ, Trần Tĩnh cho rằng đây là một cơ hội rất tốt để biểu hiện, tiến lại gần nói:

- Tỉnh Nghiên, đừng sợ, tất cả có tôi đây.

Kết quả, Tỉnh Nghiên trợn mắt nhìn Trần Tĩnh một hồi, có cậu đây? Nếu vừa rồi không có lão nương ném giày, bây giờ cậu đã thành phân sói rồi! Vừa rồi không biết là ai khóc như cha mẹ chết a...

Tỉnh Nghiên không nói chuyện, nhưng mà ánh mắt kia đã biểu thị hết tất cả, Trần Tĩnh đỏ ửng mặt mo, đồng thời đầu óc cấp tốc vận chuyển, nhất định phải nhanh chóng thay đổi hình tượng của bản thân trong lòng Tỉnh Nghiên! Mà trước mắt, biện pháp duy nhất chính là vào được chùa miếu!

Đúng lúc này, thanh âm của Phương Chính truyền đến từ phía sau cửa lớn:

- A Di Đà Phật, các vị thí chủ, Phật môn là đất thanh tĩnh, không thích hợp để tiến hành bất cứ cuộc tranh tài gì. Còn tuyên truyền gì đó, nếu các vị thí chủ nguyện ý, vậy thì tuyên truyền một chút. Nếu không nguyện ý, cũng không có gì.

Nói xong lời này, trong lòng Phương Chính đang rỉ máu, trong lòng kêu lên:

“Hệ thống, cơ hội tốt như vậy, ngươi cũng không cần sao?”

“Phật môn là đất thanh tĩnh, sao có thể dùng để làm đấu trường?”

Hệ thống nói.

Phương Chính thở dài, nói thật, lời Thái Phương nói đã làm hắn động tâm. Hắn còn có nhiệm vụ một trăm nén hương chưa làm xong đây, nếu được tin tức truyền thông giới thiệu giúp, khẳng định là sẽ có lượng lớn khách hành hương đến đây, hoàn thành nhiệm vụ chẳng phải là sự tình mấy giây hay sao? Nhưng mà... Hệ thống không cho a! Phương Chính chỉ có thể cự tuyệt.

Thái Phương nghe vậy, cười khổ một tiếng nói:

- Tiểu hòa thượng, cậu đây...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch