Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 107: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư (1)

Chương 107: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư (1)





Vừa sáng sớm, ngay khi tôi vừa ngồi nhìn ánh bình minh để tu luyện Thiên Mục, thì nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập bên dưới lầu.

Tôi vội vã xuống lầu mở cửa, liền thấy hai người cảnh sát được trang bị đầy đủ tận răng. Bọn họ chẳng nói nhiều lời, lao đến khống chế tôi.

"Bọn mày làm gì thế? Giả mạo cảnh sát là hành vi phạm pháp nha." Tôi chưa hề gặp hai gã cảnh sát này bao giờ, trông quần áo, có vẻ là cảnh sát đặc nhiệm.

"Cậu chính là Cao Kiện à?" Một người đàn ông trung niên bước đến, lấy tấm hình ra, đối chiếu với gương mặt của tôi. Sau đó, ông ta vẫy tay: "Xác định mục tiêu trong nhiệm vụ, đã bắt giữ thành công."

Hai người cảnh sát ban nãy, một trái một phải, ấn tôi vào xe cảnh sát. Bạch Khởi nhe răng chạy đến, nhưng bị tôi gọi lại: "Con ở yên trong nhà cho ba, đừng có đi lung tung."

Nhìn trang bị và quân phục của mấy gã cảnh sát này, tôi cũng không màng chống cự lại.

Bọn họ chính là cảnh sát đặc nhiệm, khác biệt bản chất bên ngành của Thiết Ngưng Hương.

Cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm giải quyết các vụ án hình sự, tương tự với công an thông thường. Thế nhưng mà, cảnh sát đặc nhiệm lại chịu trách nhiệm dưới cơ cấu bộ đội vũ trang, thuộc về lực lượng quân đội nhân dân - cảnh sát giải phóng, tương tự như những người quân nhân vậy.

Chắc chắn hai kẻ này đều có năng lực tác chiến và quyền hạn khác biệt một trời một vực so với lực lượng cảnh sát thông thường. Nói cách khác, nếu tôi ra tay với cảnh sát hình sự, bất quá chỉ bị tạm giam vài ngày. Nhưng nếu tôi chống cự lại trong khi cảnh sát đặc nhiệm thi hành nhiệm vụ, tính chất sẽ khắc hẳn. Khi đó, tôi bị khép vào tội khiêu khích trước lực lượng quân đội nhân dân.

"Gần đây, mình có phạm tội gì đâu? Tại sao điều động cả cảnh sát đặc nhiệm đến bắt mình?" Ngồi phía sau xe cảnh sát, tôi bị hai gã to con chèn ép hai bên. Nhìn khẩu súng trong tay họ, tôi bỏ qua luôn cái ý nghĩ hỏi thăm tình hình kia.

"Chẳng lẽ là do gã đạo sĩ áo gấm có lai lịch không tầm thường kia? Gã vì muốn chiếm lấy Thiết Ngưng Hương, mà muốn trừ khử mình bằng mọi giá à? Hay do Giang Thần vừa tắt thở trong bệnh viện, nên nhà họ Giang an bày tội danh giết người để trả thù mình? Hay do chuyện về Âm Gian Tú Tràng bị bại lộ? Không đúng! Có lẽ do mấy cái xác bên trong khu đốt rác của trường cấp ba Tân Hỗ bị phát hiện, nên cảnh sát đến đây bắt mình về lấy dấu vân tay."

Tôi suy đi tính lại, trán rịn mồ hồi, vì nhận ra mình có quá nhiều bí mật khó tiết lộ ra ánh sáng. Thậm chí lúc này, tôi còn chẳng hiểu vì sao cảnh sát đặc nhiệm lại tóm lấy mình.

"Chuyện này khó nhằn rồi đây, nếu một hồi bị thẩm vấnm mình nên nói từ đâu bây giờ?" Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, nãy giờ đi chừng 15 phút. Đột nhiên, tôi cảm thấy có gì đó là lạ: "Xe đang đi về hướng Nam Giao, đó đâu phải là địa điểm của cục cảnh sát Giang Thành. Đừng nói là bọn chúng định diệt khẩu giữa ban ngày ban mặt chứ?"

Tôi cúi đầu, lay động nhẹ còng tay. Đây là loại còng tay thống nhất kiểu mới được phân phối trong ngành, thiết kế nhầm đề phòng kẻ bị bắt giữ tự mở khóa. Rãnh khóa có kích thước 02 milimet, ngay cả dây thép cũng không thể chọc vào.

Cơ mà, nếu dây thép không chọc vào được, không có nghĩa là tôi không thể tìm ra đồ vật thích hợp hơn để mở khóa.

Nhờ vào quán tính của xe chạy, tôi nghiêng thân người về trước, tiện tay móc một tờ tiền giấy mới tinh từ trong túi ra.

"Cậu ngồi yên đi!" Hai người cảnh sát ngồi cạnh bên đang để ý tôi từng chút một. Nếu muốn mở khóa dưới sự giám sát của hai người này, đúng thật là rất khó.

Tôi cúi đầu, không nói một lời. Trông như tôi đang hợp hai bàn tay lại với nhau, thật ra tôi chỉ ló tám ngón tay ra bên ngoài. Tôi giấu ngón áp úp giữa lòng bàn tay, nhẹ nhàng điều khiển tờ tiền giấy để nạy ổ khóa.

Nếu bọn chúng muốn giết tôi diệt khẩu, tôi chắc chắn sẽ không ngồi yên chịu chết.

Hơn 20 phút sau, xe cảnh sát lái vào một khu biệt thự xa hoa tại khu vực Nam Giao. Đâu đâu cũng toàn là biệt thự.

"Dẫn mình đến đây làm gì nhỉ?" Tại một góc nọ, tôi trông thấy vài người quen cũ - Thiết Ngưng Hương, Trần Phong, và người thư ký nhà họ Giang từng đến đưa thiệp mời đám cưới.

"Tại sao mọi người ở đây?" Tôi vừa định chào hỏi nhóm người Thiết Ngưng Hương, liền bị người đàn ông trung niên ngồi cạnh tài xế ngăn lại.

"Tôi cho cậu nói chuyện à?" Ông ta có một khuôn mặt vuông vức, hình chữ "Quốc", có vẻ là loại người cẩn thận, tỉ mỉ, nhưng tạo cho người nhìn một cảm giác khá gàn bướng.

"Đội trưởng Trần, Cao Kiện chỉ là kẻ có hiềm nghi mà thôi. Chú không được đối xử với cậu ấy như thế." Thiết Ngưng Hương dù là phận nữ, nhưng chẳng hề kém cạnh đấng mày râu. Cô nàng nhìn tôi bị còng chặt tay như thế, bèn đi thẳng đến.

"Tôi có toàn quyền phụ trách vụ án này, nhóm trinh sát hình sự của cháu chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ mà thôi."

Qua cuộc nói chuyện của hai người, tôi mới biết người đàn ông trung niên này tên là Trần Kiến Quốc. Ông ta là đại đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, đồng thời cũng là cha ruột của Trần Phong.

"Cậu theo tôi lên lầu, những người còn lại thủ tại đây, không cho bất cứ ai được vào!" Trần Kiến Quốc cố ý nhìn sang Thiết Ngưng Hương. Trước khi đến đây, ông ta từng nghe con trai mình thọc mạch mối quan hệ giữa tôi và Thiết Ngưng Hương.

Tôi bị kéo mạnh lên lầu, trong khi vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau khi bị đưa vào phòng ngủ của Giang Phi, tôi không nhịn được nữa, bèn mở lời: "Đội trưởng Trần, sáng sớm ông dẫn người bắt tôi, chắc không phải chỉ để đi ngắm nhìn phòng ngủ con gái nhà người ta chứ?"

"Giờ là lúc nào, mà mày còn tâm trạng đùa giỡn à?" Trần Kiến Quốc hằm hè, nhìn tôi trừng trừng: "Thằng nhóc này, một lát nữa, tao hỏi cái gì, mày phải trả lời thật lòng cái đó. Bằng không, tao cho mày đẹp mặt."

"Sao? Định dùng bạo lực ép cung à?"

"Vậy còn phải xem thái độ của chú mày thế nào." Trần Kiến Quốc đẩy tôi vào sát bàn trang điểm: "Sáng nay, hòn ngọc quý của nhà họ Giang, con gái của chủ tịch tập đoàn bất động sản Giang Cẩm, tiểu thư Giang Phi đã mất tích."

"Cô gái kiêu kỳ đó mất tích rồi à? Tôi cũng đâu có quen biết gì nhiều với cô ta đâu." Tôi chẳng hiểu ra sau, bực mình nói: "Nếu bọn ông mời tôi đến phá án, tôi có thể giúp. Nhưng các ông tự tiện bắt người như thế, thì chúng ta nên nói chuyện trước tòa án thì hay hơn."

Mặc dù tôi mạnh miệng như thế, nhưng trong lòng biết rõ vụ này vô cùng nghiêm trọng.

Nhà họ Giang có hai người con, một trai một gái. Mặc dù tính tình Giang Phi bốc đồng, tùy hứng, nhưng rất được lòng ông chủ hiện tại của nhà họ Giang.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch