Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 137: Đạo trưởng Nhàn Thanh

Chương 137: Đạo trưởng Nhàn Thanh





"Thì có liên quan gì đến chị?" Diệp Băng giằng co, đẩy Onitsuka Ayaka ra: "Trả giỏ xách lại cho em!"

Onitsuka Ayaka không hề để ý đến tiếng thét của Diệp Băng. Có vẻ cô ấy vẫn đang thể nghiệm xúc cảm trên ngón tay mình: "Mặc dù tên Cao Kiện đó có nhiều khuyết điểm, nghiện hút thuốc, da mặt dày, ăn mặc quê mùa, tính tình xấu xa, nhưng những khuyết điểm ấy chỉ là tôm tép nếu so với ưu điểm của cậu ấy."

"Anh ấy có ưu điểm gì chứ?" Diệp Băng cảm thấy rất khó chịu khi nói chuyện với Onitsuka Ayaka, tựa như lòng mình đang bị thứ gì đó dằn xé vậy.

Onitsuka Ayaka không đáp, mà trả lại chiếc túi xach high brand cho Diệp Băng: "Em không thấy cũng chẳng sao, dù gì thì cậu ấy đã cắt đứt quan hệ với em rồi."

Chẳng ai trong quán bar này trông thấy một hình ảnh - con hồ ly nhỏ màu xa lam trên bộ ngực nở nang của Onitsuka Ayaka đang chớp nhẹ đôi mắt quyến rũ, hút hồn chúng sinh.

...

Lên xe taxi, tôi và Bạch Khởi tốc hành vọt đến nơi giao giới giữa Tân Hỗ và Giang Thành.

Nơi đây là một bãi đất hoang, dù ban ngày cũng vô cùng vắng vẻ.

Trả tiền xe xong, tôi và Bạch Khởi dấn thân vào. Khi đi đến ngôi trường bị một lớp cỏ dại cao ngang eo phủ quanh, tôi phải dặn lòng chú ý những bãi bùn đất hôi tanh xa xa, nếu không chú ý sẽ bị lún chân vào trong đó.

Dãy hàng rào nghiêng ngã vẫn nằm đó, ngăn cản bước chân tôi. Tôi chuẩn bị tiến vào ngôi trường Tân Hỗ một lần nữa, nơi mà tôi đã quay livestream lần thứ 2 trước đó. Bỗng tôi nhận ra trên dãy hàng rào kia có vẻ thiếu thiếu một thứ gì đó. À, chính là cái bảng "Cấm đi vào" đó mà, sao nó lại cắm vào bãi bùn bên dưới chứ?

"Chẳng phải mình đã treo nó lên rồi sao?" Tôi nhặt tấm bảng lên, treo nó lại, bảo Bạch Khởi nhảy qua trước rồi mình phóng theo sau.

Một người, một chó tiến vào ngôi trường trung học Tân Hỗ. Khi bóng dáng cả hai đã đi xa, tấm biển cảnh báo trên hàng rào đột nhiên lung lay nhẹ dù trời đứng gió, rung vài cái, rồi lại rớt xuống mảng bùn bên dưới.

Đến cổng chính, dù là ban ngày thì ngôi trường quỷ ám này vẫn rùng rợn, lạnh tanh. Chỉ là, lần này có Bạch Khởi đi cùng, dù Thần Sát Nguyên Thần có hồi sinh thì tôi cũng không sợ.

Sân trường vô cùng hoa vu, cỏ dại len lỏi qua những khe gạch. Trên vách tường chằng chịt những mảng Trinh Đằng Ba Mũi và giống lá Thằn Lằn Cẩm Thạch.*

(Trinh Đằng Ba Mũi, còn gọi là Trinh đằng ba chẽ, Bà sơn hổ hoặc Ba tường hổ, là một loài thực vật hai lá mầm trong họ Nho.

Cây thằn lằn leo tường: Đây là loại cây bám leo tường, là một trong các loài cây cảnh chịu nắng tốt, có tác dụng làm mát, trang trí ngoại thất. Khi ở bóng râm lá non sẽ có màu đỏ, nếu ra nắng lá sẽ chuyển màu trắng hồng.)

"Câu đố gà và thỏ chung chuồng? Công thức tính diện tích bề mặt hình nón? My god, giờ học sinh tiểu học học mấy món cao siêu dữ vậy?" Anh Tử đi khỏi quán bar Blues vào buổi chiều hôm qua. Đến buổi tối, con bé chạy đến ngôi trường quỷ quyệt này nhưng vẫn làm bài tập Toán đầy đủ, chúng tỏ nó chưa gặp nguy hiểm.

"Nhưng sau đó, chuyện gì đã xảy ra khiến con bé chạy gấp rút đến nỗi đánh rơi cả vỡ bài tập.?" Tôi cất quyển vở của Anh Tử vào túi xách, rồi chạy một mạch đến tầng cuối cùng, xem xét kĩ căn phòng mà mình từng chơi trò Bốn Góc.

Nhìn sơ qua, căn phòng này cũng giống với tất cả những căn phòng khác, nhưng dường như có thứ gì đó được ghi lại trên bảng đen.

"Có phải do Anh Tử vẽ không nhỉ?"

Trên tấm bảng, ai đó dã vẻ lại cảnh tượng khi tôi chơi trò Bốn Góc: Trong một căn phòng tối đen, tôi đang đi đầu tiên, sau lưng là 3 con quỷ theo sát.

"Trông như này chắc chỉ vẽ cách đây vài ngày! Tại sao Anh Tử lại đến đây? Rốt cuộc là có thứ gì đã hấp dẫn con bé?" Tôi rời khỏi tầng lầu dạy học với lòng đầy nghi ngờ.

Ngay sau đó, tôi đến căn phòng mà các bạn khán giả từng yêu cầu kịch liệt khi livestream, ký túc xá nữ và phòng thay đồng phục thể thao, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Phòng qua phòng, cuối cùng tôi đến cửa sau của ngôi trường, nằm gần khu hào thiêu rác. Rốt cuộc, tôi gặp một người.

Người đó khoảng trên 50 tuổi, mặc đạo bào màu xanh, cầm một nhành liễu xanh biếc trong tay, đeo hai chiếc lục lạc một lớn một nhỏ ngay bên hông.

"Đó chính là vị đạo trưởng cản thi tại trạm xe Thanh Thổ mà?" Lúc livestream trên chuyến xe tang số 14, vị đạo trưởng này đã có lòng tốt đưa cho tôi một tờ giấy vàng, âm thầm chỉ rõ thiên cơ nhằm cứu tôi một mạng.

Nghe sau lưng có tiếng động, vị đạo sĩ áo xanh xoay lại. Khi trông thấy tôi, ông ta cũng giật mình: "Không ngờ cậu có thể thoát khỏi tay Thập Ác. Anh bẹ trẻ à, phúc duyên của cậu vô cùng sâu dày đó nha."

Ông ấy giắt cành liễu bên hông, chắp hai tay lại: "Bần đạo là Nhàn Thanh, một người đạo sĩ quèn."

"Đạo trưởng, ngài khiêm tốn rồi. Tôi đã thấy qua bản lĩnh của ngài, chỉ cần rung chuông một cái là bọn tử thi kia răm rắp nghe lời." Tôi nói thật đấy. Mặc dù vị đạo trưởng trước mặt này mặc áo gai sờn, nhưng bản lĩnh Cản Thi của ông ấy vô cùng cao thâm.

"Chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc đến. Ngược lại, anh bản nhỏ đây chỉ là một người phàm tục lại dám bước lên chuyến xe của âm hồn để bảo vệ một cô bé tránh thoát sự mê hoặc của lũ yêu tà kia. Nói thật, bầnn đạo đây không thể nào có đủ sự quyết đoán như thế."

Đạo trưởng Nhàn Thanh chắp tay lần nữa: "Nói ra thật xấu hổ, tôi cũng hiểu rõ mọi chuyện đêm đó, nhưng do sợ phải dính lấy nhân quả nên không dám ra tay cứu giúp, mong bạn hữu tha thứ."

"Không sao không sao. Ban đầu, ngài đã đưa tôi tờ giấy vàng ấy. Đó chính là một ơn nghĩa mà tôi không thể nào quên." Tôi hơi mắc cỡ vì lời khen của vị đạo sĩ này, nhưng lại không thể thừa nhận mình đến đó là do Âm Gian Tú Tràng ép buộc, đành phải mặt dày mày dạn mà cười trừ.

"Chẳng hay ngài đến trường trung học Tân Hỗ này để làm gì?" Vì tránh bị lúng túng nữa, tôi bèn đổi chủ đề.

"Nói ra rất dài dòng." Đạo trưởng Nhàn Thanh ngoáy nhìn dàn cửa sổ bể nát tại khu trung tâm hào đốt rác: "Mấy năm trước, Nguyên Thần tác nghiệt nơi này. Tôi và một vài người đồng đạo khác đã bày Nguyên Thần Điếu Hồn trận tại đây, cùng sử dụng 108 lá Nguyên Thần Điếu Hồn phù để phong ấn con quỷ ấy. Nhưng mới tuần trước, có ai đó xé bỏ mấy lá bùa đó, thả Nguyên Thần ra!"

Nghe thế, tôi lau mồ hôi trán, hỏi tỉnh queo: "Biết đâu người ta bất đắc dĩ lắm mới làm thế thì sao?"

"Tôi cũng không biết mục đích của kẻ đó, nhưng đến đây xem xét thì thấy sát khí giảm bớt rất nhiều rồi. Có lẽ người phá trận đã moi thi thể của Nguyên Thần lên, nhưng chẳng biết có đó làm cách nào!" Đạo trưởng Nhàn Thanh suy nghĩ: "Có mười mấy cái xác chôn bên trong hào thiêu rác, cả người bị đốt cháy nát tan. Thế làm sao mà người kia có thể xác định được cái xác nào là Nguyên Thần?"

Tôi mừng thầm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi từng nghe một vị cao nhân nói qua, chỉ cần tìm một nơi có ánh sáng rực rỡ, rồi ném thi thể Nguyên Thần từ vị trí đó xuống, vậy là có thể phá giải Thần sát Nguyên Thần. Có lẽ, người kia muốn xé bỏ bùa chú để quyết tâm giết chết Nguyên Thần, đoạn tuyệt hậu hoạn."

"Hồ đồ, Thần sát Nguyên Thần chính là hồn phách hung ác nhất trong những thứ hung ác, như một con rết trăm chân chết rồi mà vẫn có thể hồi sinh. Nơi đây đã bị Nguyên Thần vấy bẩn bao năm, dù thân thể của nó có bị tan xương nát thịt cũng chỉ khiến nó hao hụt một ít oán khí thôi. Nếu muốn giết Nguyên Thần một cách triệt để... Khó lắm!"

Lời nói của đạo trưởng Nhàn Thanh đã cảnh tỉnh tôi, khiến tôi nhớ đến hình ảnh cuối cùng trong trận đụng độ với nó tuần trước. Thằng nhóc gầy yếu ấy từng nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy oán hận, rồi nói với tôi rằng cả hai sẽ còn gặp lại.

"Nguyên Thần chưa chết ư?"

"Cậu nói gì?"

"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy mấy thứ dính dáng đến Thần sát có vẻ ghê gớm quá."

Đạo trưởng Nhàn Thanh cũng không ép hỏi nữa, mà kiểm tra kĩ càng khu hào thiêu rác một hồi rồi phất đạo bảo một cái, hỏi tôi: "Chẳng hay anh bạn trẻ đến đây để làm gì? Nơi đâm bị khí âm sát bao trùm quanh năm, ở lâu sẽ dính âm khí vào người. Nhẹ thì sốt cảm, nặng sẽ bị xui xẻo bám thân đấy."

Tôi chợt nhớ ra, bèn hỏi: "Suýt nữa quyên chuyện chính. Đạo trưởng, không biết ngài có gặp một cô bé khoảng bảy, tám tuổi hay không?"

"Bé gái bảy, tám tuổi à?" Đạo trưởng Nhàn Thành bỗng tỏ vẻ kỳ lạ: "Thấy rồi, cậu đang tìm nó à?"

Nghe câu trả lời xác định như thế, tôi lấy làm mừng, bèn lấy mẩu tin và quyển vở của Anh Tử để lại ra: "Con bé này mất tích cả đêm, mẹ nó cũng sắp phát điên rồi, nên nhờ tôi đến tìm con bé."

Đọc xong mảnh giấy trong tay tôi, đạo trưởng Nhàn Thanh im lặng một hồi rồi nói: "Được rồi, cậu theo tôi."

Tôi đi theo đạo trưởng Nhàn Thanh đến tầng thứ nghiệm thứ hai. Sân thượng tòa nhà này chính là nơi mà tôi ấn tượng nhất, bên cạnh khu hào thiêu rác.

"Bọn họ ở tầng cuối cùng." Đạo trưởng Nhàn Thanh không đi vào cùng tôi, chỉ dẫn tới cửa, rồi chắp tay đi khỏi.

"Bọn họ? Chẳng lẽ có ai khác nữa à?" Tôi dẫn Bạch Khởi nhảy qua cửa sổ, tiến vào trong tòa nhà. Trên hành lang là những chiếc đầu hình nhân nằm lăn lóc, chẳng biết do ai gây ra nữa.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch