Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 425: âm quan Trấn thủy (thượng) (1)

Chương 425: âm quan Trấn thủy (thượng) (1)





Lời xin lỗi của Đỗ Dự rất chân thành. Trong số những người sám hối, gã là người duy nhất bày tỏ sự hối hận của bản thân. Có lẽ, nếu cho gã cơ hội được quay lại, ắt hẳn gã sẽ dùng cách khác, không liên quan đến cậu bé này, để trả thù.

Lúc này, linh hồn từng bị tra tấn đến phát điên kia đang ngồi trên thuyền. Nước sông êm đềm, con thuyền độc mộc đang trôi nhẹ nhàng theo dòng chảy.

Không ai biết điểm cuối dòng nước là ở đâu; nó giống như một con thuyền đơn độc trôi trên dòng Hoàng tuyền vậy.

Mối nhân quả dây dưa không đứt, tình thâm và cừu hận đan xen nhau; rốt cuộc, cái gì nên đến sẽ đến.

Vương Hiển cúi đầu sát xuống ngực, Đỗ Dự là người giết nó, nhưng lúc này lại là tôi đang ngồi bên cạnh đứa nhỏ.

Âm khí lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể nó; oán niệm như một sợi xích dài mảnh khảnh khóa chặt trên làn da mỏng manh của nó.

Tôi âm thầm nhớ rõ Bắc Đẩu đại thần chú trong đầu, hóa ra từng điểm sao lóng lánh giữa lòng bàn tay. Nếu con quỷ này dám tấn công Đỗ Dự, tôi sẽ ngăn chặn nó lại.

Cũng không biết Vương Hiển có hiểu lời của Đỗ Dự hay không. Cơ thể tanh tưởi của nó không ngừng rỉ ra nước thải đục ngầu, tóc phũ ngang ánh mắt. Trên ngón tay gầy guộc của nó hiện rõ ra 4 vết dao. Đó hẳn là do bản thân người cầm dao không cẩn thận rồi tự tổn thương mình.

Nếu con dao ấy xuyên qua thịt, mắc vào khớp xương, vậy rất dễ tự làm bị thương bản thân

Từ những vết thương này, tôi có thể hình dung ra khung cảnh lúc đó. Vương Hiển phát điên vì quá sợ hãi, vụng về nhưng quyết đoán cầm con dao gọt hoa quả trên bàn trà rồi đâm chết người mẹ kế, kẻ đã cướp đi mọi thứ của nó.

Đây là một vở bi kịch do chính tay đạo diễn Đỗ Dự dựng nên. Nhưng nếu gia đình của Vương Hiển có thể thấu hiểu và quan tâm nó nhiều hơn, có lẽ tuồng bi kịch này sẽ không phát sinh.

Dù đang ngồi cạnh một oan hồn trên thuyền nhỏ, nhưng lòng tôi cứ suy nghĩ mãi về tình đời ấm lạnh và các chuyện thị phi giữa thế giới này.

Đỗ Dự đã sử dụng chiêu trò ám thị tâm lý để khiến Vương Hiển phát điên, mục đích vốn để trả thù. Sự cực đoan của gã là một tội ác, nhưng kẻ tòng phạm giúp Đỗ Dự có thể ép điên Vương Hiển đến mức độ này lại chính là cha ruột và mẹ kế của nó.

“Người đàn ông nổi giận, máu bắn tung tóe tận năm bước,” người vợ chưa cưới của gã bị giết chết, bản thân bị mất việc, và gã bị tống cổ ra khỏi thành phố một cách vô cùng thảm hại.

Ấp ủ món hận thù dần lên men trong lòng này, Đỗ Dự trở nên điên cuồng hơn, để rồi tự biến mình thành một “kẻ điên” điềm tĩnh.

Có lẽ chính vì gặp phải loại kinh nghiệm này nên gã mới có thể ra tay giải cứu tôi khi tôi bị nhà họ Giang ép đến bước đường cùng.

Có lẽ gã đã nhìn thấy bản thân mình lúc trước qua bóng dáng của tôi. Khi sắp sửa bị đưa ra tòa, tôi cũng từng lên kế hoạch vượt ngục. Chỉ cần còn một hy vọng sống sót, tôi cũng nhất quyết không bó tay chịu trói. Một khi vượt ngục thành công, nhà họ Giang nhất định sẽ trở thành con mồi của tôi. Tôi thề phải tiêu diệt cả nhà họ để trả thù.

Vì lẽ đó, đứng từ quan điểm của riêng bản thân tôi, hành vi của Đỗ Dự có vẻ dễ hiểu. Nhưng cho dù tôi có bênh vực gã như thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc Vương Hiển vẫn là kẻ vô tội.

Đỗ Dự ngồi trên mũi thuyền, kể lại câu chuyện giữa gã và Vương Hiển. Ký ức của gã như nước sông xuôi dòng, trôi theo con thuyền độc mộc về phía xa xa.

Ngay từ buổi đầu, gã thực sự chỉ muốn lợi dụng Vương Hiển; nhưng sau khi tiếp xúc với đứa trẻ ấy, Đỗ từng có ý định dừng tay rất nhiều lần.

Gã cởi áo khoác, xắn áo sơ mi lên, để lộ cánh tay trần.

Trên cơ bắp rắn chắc kia là vết sẹo do bị dao cắt. Gã vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nở nụ cười như thường lệ: “Mỗi lần muốn ngừng tay lại, anh đều tự cắt một nhát lên tay mình. Nỗi đau đớn ấy có thể nhắc nhở anh, nếu anh tha thứ cho hung thủ, vậy chẳng khác nào là làm chuyện có lỗi với người đã chết! Dù là cô gái tiếp viên quán karaoke bị chết đuối hay người vợ sắp cưới của anh, thì nợ máu phải được trả bằng máu! Tình người vĩ đại hơn những quy định bất thành văn của pháp luật, nhưng điều đó không áp dụng được đối với anh. Nếu anh cảm thấy một điều gì đó bất công, anh sẽ dùng phương pháp của bản thân để đòi lấy sự công bằng ấy!

Vì trả thù, anh đã hủy hoại cuộc sống của em. Em đi theo anh, tra tấn anh suốt 6 năm ròng. Tuy nhiên, anh không nghĩ rằng điều này có thể bù đắp tội lỗi đủ tội lỗi của anh. Vì vậy, anh mong mỏi một ngày có thể gặp được em, dù em muốn anh trả giá bằng cả mạng sống này, hay đòi bồi thường bất cứ thứ gì cũng được, anh đều đồng ý. Dù gì đi nữa, anh đã tìm mọi phương pháp chỉ để đợi đến một ngày hôm nay.” Đỗ Dự ngồi xổm trước mặt Vương Hiển mà không tỏ ra bất cứ cảm xúc sợ hãi nào, cứ như gã đã từng dự đoán trước hình ảnh này từ rất lâu lắm rồi.

“Đỗ Dự, tỉnh táo đi! Tôi có cách bảo vệ anh.” Từng điểm sáng dần lộ ra từ bàn tay tôi, những vệt nước nhỏ giọt từ cơ thể thằng nhóc không thể tiến gần đến nơi tôi đang ngồi được.

“Không cần đâu! Tôi không hề sợ chết, đương nhiên cũng không sợ quỷ hồn. Tôi đã hủy hoại cả đời cậu bé; giờ nó muốn tôi trả lại sinh mạng này thì cũng không có gì quá đáng đâu.” Đỗ Dự cười rất thoải mái. Gã từng làm việc cho cộng đồng người Hoa ở nước ngoài trong những năm qua, gặp gỡ rất nhiều chuyện đen tối và dơ bẩn, thế nên tâm tưởng đã sớm chai sạn với mọi chuyện xung quanh rồi.

“Tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó bám theo bên cạnh mình, nhưng tôi không chắc ăn cho lắm. Thế là, tôi hy vọng có thể đi cùng anh để tìm hiểu xem, "nó" có thực sự tồn tại hay không? Và lúc này, tôi đã tìm ra câu trả lời cho chính mình, thế nên không cần phải liên lụy anh làm chi nữa.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch