Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 162: Ta cho ngươi thể diện (2)

Chương 162: Ta cho ngươi thể diện (2)




Phương Hành kêu lên:



- Ngươi cũng không chịu nhận ư, thì ra là bản lãnh quỵt nợ của đồ đệ ngươi đều là học theo ngươi!



Thiết Như Cuồng giận dữ, vung tay ở trên mông Phương Hành đánh hai cái tát, quát lên:



- Đồ đệ của ta làm sao quỵt nợ chứ?



Phương Hành nói:



- Ta cùng người khác đánh nhau, hắn đi đánh cuộc người ta thắng, còn đem đại đao này đánh cược, kết quả ta đánh thắng, hắn lại quỵt nợ, len lén chạy trở về Đoán Chân cốc không ra, ta đây mới tìm tới đây đòi nợ hắn, còn có những người đó, đừng xem bọn hắn giả bộ đáng thương, tất cả đều là thua cuộc rồi quỵt nợ, ta không có biện pháp nào mới động thủ lấy tiền, cũng không trách được ta...



Thiết Như Cuồng ngẩn ra, trong lòng cũng có chút ngờ vực.



Hắn vốn chính là rất thích đánh cuộc, thường xuyên cùng người đấu cờ, lần trước cùng Bạch Thiên Trượng đánh cờ, chỉ dùng một pháp bảo đắc ý nhất của mình cùng Bạch Thiên Trượng đánh cuộc, nếu mình thắng, Bạch Thiên Trượng sẽ đáp ứng thay mình cải biến Thanh Viêm Đoán Chân Quyết, nếu mình thua, pháp bảo này sẽ thuộc về Bạch Thiên Trượng, kết quả ở thời điểm sắp thua bị Phương Hành quấy rối, coi như là bảo vệ pháp bảo của mình.



Bất quá hắn bản tính tục tằng nhưng song phẳng, luôn luôn tự xưng là phẩm chất đánh cược vô cùng tốt, hôm nay nghe Phương Hành nói, cũng có chút bất mãn.



- Hắn nói là thật ư?



Thiết Như Cuồng ánh mắt quét nhìn chúng đệ tử.



Chúng đệ tử không dám thừa nhận, kêu khổ nói:



- Tiểu quỷ này đổi trắng thay đen...



Thiết Như Cuồng quát lên:



- Ta hỏi các ngươi có phải thật sự đánh cuộc?



Chúng đệ tử nhất thời run như ve mùa đông, thấp giọng nói:



- Quả thật có đánh cuộc!



Thiết Như Cuồng trừng mắt lườm bọn hắn một cái, vừa nhìn về phía Mạc Dung Anh mới vừa bò dậy:



- Ngươi cũng đánh cuộc ư?



Mạc Dung Anh vội vàng quỳ ở trên mặt đất, kêu lên:



- Đệ tử biết sai rồi!



Thiết Như Cuồng im lặng, hướng mọi người quát lên:



- Các ngươi cũng chờ ta ở chỗ này!



Vừa nói kéo Phương Hành, chân đạp mây xanh, nhắm động phủ trên đỉnh núi lao đi, đi tới động phủ, đem Phương Hành hướng bên trong động ném vào, đồng thời thu hồi Khốn Tiên Tác, Phương Hành được tự do, thân thể trên không trung nhéo một cái, đã vững vàng đương đương đứng trên mặt đất, ôm hai cánh tay hướng Thiết Như Cuồng cười nói:



- Như thế nào, ta không lừa ngươi sao? Chính là tới đây đòi nợ!



Thiết Như Cuồng im lặng nhìn tiểu quỷ này một cái, nói:



- Ngươi cũng thật là biết gây chuyện, Bạch sư thúc mới vừa bế quan, ngươi đã chọc ra chuyện như vậy, vạn nhất trong môn có người tâm hoài bất quỹ, muốn mượn chuyện này để phạt ngươi, ngươi có thể làm được gì chứ?



Phương Hành trong lòng thầm nghĩ: Chính là Thập Nhất thúc mới vừa bế tử quan, lực uy hiếp còn không biến mất, mới tận lực đem chuyện náo lớn một chút, xem xem thái độ của Thanh Vân Tông đối với ta như thế nào, nếu không chờ lực uy hiếp của Thập Nhất thúc biến mất, sẽ phiền toái...



Nhưng hắn ngoài mặt, lại giả vờ làm bộ dạng bình tĩnh nói:



- Ai bảo bọn họ đánh cuộc không chịu trả tiền? Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, quỵt nợ không trả, không bằng chó má, đây là danh ngôn của thánh nhân, ngươi chưa từng nghe nói sao?



Thiết Như Cuồng im lặng, lăng nhục nói:



- Chó má, thánh nhân nào của nhà ngươi nói như vậy?



Phương Hành nói:



- Khổng Phu Tử nói!



Thiết Như Cuồng suýt nữa một cước đá bay tên tiểu vương bát đản bất học vô thuật này, Khổng Phu Tử có thể nói ra lời này tới mới là lạ.



Lại thấy Phương Hành trực tiếp ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, đem túi trữ vật trong ngực cũng đổ ra, sau đó thật nhanh đem những thứ trong túi trữ vật đổ ra đất, nhặt thứ tốt nhét vào động thiên giới chỉ của mình, một ít phế phẩm hoặc là không đáng giá tiền, tiện tay nhét về trong túi trữ vật, động tác vô cùng nhanh nhẹn, chỉ chốc lát cũng đã chọn xong ba bốn, đem chọn xong ném tới một bên.



Thiết Như Cuồng thắc mắc:



- Ngươi đang làm gì vậy?



Phương Hành nói:



- Ngươi là một cái trưởng lão, nếu người ta cầu đến ngươi, ta không thể không nể mặt ngươi, bất quá trực tiếp trả cho bọn hắn, ta cũng không nỡ, trước tiên đem thứ tốt chọn một ít, sau đó còn dư lại trả cho bọn hắn...



Thiết Như Cuồng không nghĩ tới hắn thành thực như vậy, im lặng nói:



- Nhìn dáng vẻ ngươi cũng không ngu sao!



Phương Hành ngẩng đầu nhìn hắn, thành thật nói:



- Ta đây là cho ngươi mặt mũi, tính ra ngươi đã thiếu ta hai cái nhân tình rồi!



- Cút sang một bên, ta còn cần nhân tình của ngươi ư?



Thiết Như Cuồng suýt nữa tức mắt trợn trắng, một cước đá vào trên mông Phương Hành, mắng:



- Ngu xuẩn, vật ngươi vừa ném xuống là đại yêu linh cốt, thoạt nhìn tầm thường, nhưng mà là thứ tốt trong mắt phù sư, so với thanh phi kiếm nát kia đáng giá hơn...



Phương Hành ngẩn ra, một lần nữa đem túi trữ vật nhặt được trở lại, lấy Âm Dương Thần Ma Giám vừa nhìn, nhất thời phát hiện Thiết Như Cuồng nói không sai, quả thật là đồ tốt, bởi vì... những thứ cần chọn nhiều lắm, thời gian lại cấp bách, hắn đã không kịp sử dụng Âm Dương Thần Ma Giám từng cái từng cái nhìn rồi, chỉ có thể bằng nhãn lực tới chọn, hiển nhiên bỏ qua thứ tốt, lại bị Thiết Như Cuồng nhắc nhở.



- Cảm ơn a...



- Không cần khách khí, hắc hắc, tiểu tử, có hứng thú đến Đoán Chân cốc chúng ta hay không?



- Không đến, không muốn làm thợ rèn, hơn nữa nơi này ngay cả một nữ đệ tử cũng không có...



Thiết Như Cuồng mới vừa nặn ra khuôn mặt tươi cười lại biến mất.



Chính mình đường đường truyền pháp trưởng lão, hiếm thấy mới chủ động mở miệng mời một người đệ tử tới đây, lại vẫn bị cự tuyệt rồi?



- Tiểu vương bát đản, muốn đến cũng phải đến, không muốn đến cũng phải đến, làm sao cho ngươi cự tuyệt được?









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch