Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 187: Đại sư nướng thịt (2)

Chương 187: Đại sư nướng thịt (2)




Đối với thịt gấu, bọn họ không cần, Phương Hành thấy, nhưng hai mắt sáng lên chạy tới, đem hai cái hùng chưởng lớn như cái thớt chặt xuống, thu vào một cái túi trữ vật để không, như nhặt được chí bảo.



Những người khác thấy, cũng không nói gì, lại cảm thấy Phương Hành có chút tham tiền.



Cứ như vậy một đường chém giết yêu thú, hướng nơi phong ấn ở giữa Loạn Hoang sơn đi tới, mặc dù trên đường cũng gặp phải không ít nguy hiểm, nhưng bốn mươi Thanh Vân Tông đệ tử tụ tập ở chung một chỗ, nhưng cơ hồ cũng coi là một cổ thế lực mạnh nhất bên trong Loạn Hoang sơn rồi, đám yêu thú mặc dù có một chút thực lực không kém, nhưng phân tán ở Loạn Hoang sơn các khu vực, căn bản không cách nào đối với mọi người tạo thành uy hiếp gì.



Chém giết yêu thú rồi, chúng đệ tử liền đem yêu thú, thú trảo, da các loại phải dùng tới thu thập, những thứ khác vứt tới không để ý tới, Phương Hành cực kỳ đắc ý, cũng đi theo thu thập, chỉ bất quá lấy những thứ cùng người khác không giống, ví dụ như đuôi quải giác linh dương, mũi kim giáp đồng tượng, bảo đạp vân phi lư, roi hỏa văn xích hổ vân vân, mọi người thấy, căn bản không rõ hắn sưu tập những thứ này để làm chi.



Phương Hành tự nhiên cũng sẽ không nói cho bọn hắn biết, những thứ này là bộ phận ngon nhất trên người yêu thú...



Cho đến trên ánh trăng lên cao, mọi người mới lựa chọn một chỗ bờ sông nghỉ ngơi, để Sơn Hà cốc các đệ tử bày ra pháp trận cảnh giới, sau đó đều tự tìm địa phương ngồi xuống, nuốt vào"Bách Thảo đan" dùng để lót dạ, sau đó từ từ đả tọa, khôi phục linh khí, mà Phương Hành cùng người khác không giống, sai sử Đoán Chân cốc một vị đệ tử đi nhặt củi khô, mình nổi lửa nướng đồ.



Mọi người lúc đầu có chút khinh thường, người tu hành hơn phân nửa cũng là giới lạc tinh, bởi vì bọn họ cần thu nạp linh khí trong thiên địa tới tu luyện, mà ăn thịt, làm cho tạp chất bên trong thân thể tăng nhiều, bất lợi với hấp thu thiên địa linh khí, cho nên bình thời có thể không ăn cơm sẽ không ăn cơm, thường xuyên ăn "Bách Thảo đan" dùng các loại linh dược luyện chế để lót dạ.



Nhưng mùi thơm mê người dần dần truyền ra, mọi người dần dần không nhịn được, rối rít mở hai mắt ra hướng Phương Hành nhìn tới, thầm nghĩ:



- Tiểu quỷ này nướng cái gì? Làm sao sẽ thơm như vậy?



- Ha ha, khối này không sai...



Phương Hành nướng một cái tay gấu xong, thấy hỏa hầu không sai biệt lắm, liền lấy một cái bút lông sói ra ngoài, cẩn thận chấm mật ong phết lên trên, sau đó khoe khoang một tiếng, giơ chạc hướng Tê Hà cốc các đệ tử đả tọa địa phương đi tới, vừa đi vừa cười nói:



- Linh Vân sư tỷ, đói bụng không? Ta mời ăn tay gấu nướng a?



Tê Hà cốc đệ tử thấy hắn, đều có chút oán hận vẻ mặt, không rãnh mà để ý đến, nghĩ thầm Linh Vân sư tỷ làm sao sẽ ăn thứ này?



Nếu không phải lo lắng chuyện Linh Vân sư tỷ luyện đan cho Phương Hành quá mức làm cho người ta bất ngờ, có chút cầm nắm không đúng Phương Hành cùng Linh Vân sư tỷ chân chính quan hệ, lúc này các nàng đã sớm mở miệng mắng rồi.



Chỉ bất quá, chuyện để cho bọn họ khiếp sợ lại một lần xảy ra, Hứa Linh Vân mở mắt ra, thấy được Phương Hành đưa tới tay gấu, vẻ mặt nhẹ nhàng ngạc nhiên, sau đó khóe miệng dâng lên nụ cười thản nhiên, thật nhận tới, kéo xuống một mảnh đưa vào trong miệng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói:



- Tay gấu vẫn là lửa nhỏ nướng ngon hơn, ngươi có thể dùng hơi lửa làm đến loại trình độ này, cũng xem là không tệ!



Phương Hành ha ha cười một tiếng, nói:



- Đúng thế, ta đây thủ nghệ luyện ba năm rồi, một khối này cho ngươi!



Hứa Linh Vân lắc đầu, nói:



- Không cần, ta cũng chỉ nghĩ nếm thử thứ ngươi nướng, Tiểu Man từng vô số lần nói đến, bản lãnh nướng ếch của ngươi không giống bình thường, là thứ ngon nhất nàng đời này đã ăn!



Phương Hành ngẩn ra, sau đó nở nụ cười:



- Nghe nàng nói bậy làm gì, nàng khi đó đã đói bụng ba ngày, ăn cái gì cũng cảm thấy là mỹ vị!



Hứa Linh Vân như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu một cái.



Những đệ tử Tê Hà cốc khác có chút ngoài ý muốn, tựa hồ không nghĩ tới Phương Hành lại quen biết tiểu sư muội thiên tài nhà mình.



Cầm lấy tay gấu đi trở về, Phương Hành liền gọi Đoán Chân cốc các đệ tử:



- Đến, muốn ăn cứ tới đây!



Đoán Chân cốc đệ tử đầu tiên còn có chút do dự, cảm thấy làm như vậy thật sự không có phong phạm của người tu hành, nhưng rốt cục có một người không nhịn được, dẫn đầu đi tới, ăn một khối, ăn no thỏa mãn, những người khác bị hắn hấp dẫn, hơn nữa mùi vị thật là mê người, liền cũng bu lại, nhiệt nhiệt nháo nháo, quả thực không giống như là đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng cùng liên hoan không sai biệt lắm.



Ở trong không khí náo nhiệt, nhưng cũng không có người chú ý tới, cự ly nơi đây bốn năm dặm trên một ngọn núi, chính có một đôi mắt phảng phất đốt hỏa diễm thiêu đốt, không có hảo ý nhìn phương hướng này, quan sát một hồi lâu, hắn "Hắc" một tiếng cười, nói:



- Thật là chết đã đến nơi còn không biết a, các ngươi đã vui vẻ như vậy, ta sẽ giúp trợ hứng cho các ngươi sao!



Nói xong, hắn xuất ra một tòa quái đỉnh rách rưới, sau đó vài giọt máu huyết đánh vào trong đỉnh, quái đỉnh tự động xoay tròn, sau một hồi lâu, nhiều đạo khí tức quỷ dị từ bên trong đỉnh bay ra, tán vào mấy trăm dặm phương viên bên trong núi rừng.



- Đi đi, dù giết chết bọn chúng cũng phải hù dọa chúng chạy đi, ngàn vạn không thể để cho bọn chúng đi vào, phá hư hảo sự của gia gia a!









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch