Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 191: Một đao chém bảy ngưu (2)

Chương 191: Một đao chém bảy ngưu (2)




Vì vậy, trừ thời khắc bắt đầu bối rối, Thanh Vân Tông đệ tử rất nhanh bình tĩnh lại, phối hợp lẫn nhau, thi triển đủ loại pháp thuật, công quyết, pháp khí khắc địch, thái độ tan tác dần dần thay đổi, trận hình ổn định lại.



Mà Phương Hành, sau khi chém giết mấy cái yêu thú lục giai chỗ Đoán Chân cốc đệ tử bên này, liền thu đao, lui về chỗ tương đối an toàn trong đám người, từ bên hông cầm hồ lô, uống một hớp linh tửu, khôi phục linh khí của mình. Ánh mắt một bên nhìn yêu thú liên tục không ngừng từ giữa núi rừng lao ra, một bên ở trong lòng tính toán cái gì, tựa như cảm giác chuyện có chút không thích hợp.



Trong đám người, đều là nữ đệ tử Tê Hà cốc, các nàng sau khi yêu thú xuất hiện, đương nhiên chiếm cứ vị trí trung tâm an toàn nhất, vội vàng tế lên pháp khí trợ giúp đệ tử khác ngăn địch, hay là tồi động bổn mạng Tiểu Hoàn Đan, giúp Thanh Vân Tông đệ tử bị thương trị thương, nhưng cũng không trực tiếp cùng yêu thú chính diện chém giết, chẳng khác gì bị bao quanh bảo vệ bảo hộ.



- Ngươi không đi chém giết yêu thú, lui đến tới nơi này làm gì, sợ chết sao?



Nữ đệ tử Tê Hà cốc "Mặt rỗ", nhìn thấy Phương Hành tới đây, lập tức thu phi kiếm trong tay về, nghĩa chánh từ nghiêm hướng Phương Hành quát lên, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường, cho là Phương Hành sợ chiến, trốn tới khu vực ở giữa.



Phương Hành liếc nàng một cái, nói:



- Ngươi không sợ chết, sao ngươi không tới bên ngoài đi chính diện chém giết, trốn ở bên trong làm gì?



Mặt rỗ cứng họng, cả giận nói:



- Ta là nữ nhân!



Phương Hành nói:



- Nữ nhân mặt rỗ cũng gọi là nữ nhân ư?



Mặt rỗ mặt lại càng tức giận, quát lên:



- Ngươi vô sỉ! Ta Tê Hà cốc đệ tử, xấu hổ làm đồng môn với ngươi!



Phương Hành nói:



- Ta cũng không cùng người mặt rỗ đồng môn!



Mặt rỗ hận nghiến răng, phi kiếm trong tay suýt nữa hướng Phương Hành chém tới, bên cạnh một cái Tê Hà cốc đệ tử phái nam vội vàng kéo nàng lại, lạnh lùng nhìn Phương Hành, nói:



- Tôn sư tỷ, cần gì cùng người này tranh cãi, đánh lui yêu thú mới là đúng đắn!



- Không sai, chúng ta tạm đánh lui yêu thú trước, lại đem chuyện hắn sợ chết trốn tránh nói cho các sư huynh đệ khác, nhìn xem hắn còn có mặt mũi nào dẫn đầu Đoán Chân cốc đệ tử nữa...



Những đệ tử Tê Hà cốc khác cũng hét lớn, thanh âm đề rất cao, tựa như cố ý muốn để cho người khác nghe được, mà Phương Hành cũng không để ý tới, lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt chuyển hướng nơi khác, chính mình quan sát của mình.



Hắn lười giải thích cái gì, trên thực tế, linh khí của hắn mặc dù ngưng luyện, tu vi so với mọi người thấp hơn, nói trắng ra là, chính là linh khí chất lượng cao, nhưng trữ lượng cũng không nhiều, vì vậy thực lực bộc phát lợi hại, cũng không giỏi đánh lâu, hơn nữa Đoán Chân cốc bên này, cục diện đã khống chế được rồi, hắn vẫn cùng yêu thú chính diện chém giết mà nói, cũng chỉ là không ngừng tiêu hao linh khí của mình mà thôi.



Hơn nữa, chính là hắn đã mơ hồ lưu ý đến, yêu thú tới quá mức kỳ hoặc, rất nhiều yêu thú bản tính chính là đối đầu nhau, bình thời gặp phải cũng sẽ trực tiếp chém giết, lúc này lại liên thủ đột kích mọi người, điều này làm cho hắn cảm giác có gì không đúng.



Những yêu thú này tựa như cũng không phải bằng vào thiên tính của mình mà công kích, mà bị thứ gì tồn tại đang âm thầm thao túng vậy.



Dưới chuyện đàn yêu thú tập kích, rất có thể còn có những nguy cơ khác ẩn giấu, hắn cần tiết kiệm linh khí của mình, ứng phó có chuyện xảy ra.



Trên thực tế, hắn đoán không sai, đang ở thế cục mới vừa ổn định không lâu, chỉ nghe trong núi rừng, thanh âm cây cối nghiêng ngả vang lên, xa xa nhìn lại, chỉ thấy ánh lửa ngất trời, yêu thú hình dạng còn không hiện, uy danh đã khiếp người. Sau ba tức, đột nhiên mặt đất kịch chấn, cũng trong núi rừng, đi ra một cái cự xà to như thùng nước, toàn thân lóe ánh lửa khói độc.



Cự xà dài đến mười trượng, trên đầu mọc một sừng, hung tàn chí cực, tốc độ cũng cực nhanh, vừa xông khỏi sơn lâm, cái đuôi đã chếch lên đón gió, trên không trung trong nháy mắt nhanh chóng du động, hướng Thanh Vân Tông đệ tử lao đến. Còn chưa tới gần, cự xá hé miệng, phun ra một ngọn lửa bừng bừng hắc vụ lượn lờ, thẳng hướng Thanh Vân Tông đệ tử đánh tới.



Nó cùng đệ tử Thanh Vân Tông, còn có mấy yêu thú khác cách trở, yêu thú này trước bị độc diễm đốt đến, chỉ thấy bọn họ thân hình lập tức co quắp lên, tựa hồ nước trong thân thể đã bị đốt cạn rồi, cuối cùng trở nên giống như quả hạch đào, co lại thành một đoàn.



- Không tốt, mau tránh né...



Thanh Vân Tông đệ tử kinh hãi, nhất là người bị độc diễm xông tới, lại càng đầy mặt kinh hãi.



Cự xà này tới quá nhanh, ngọn lửa bừng bừng quỷ dị, hiển nhiên bọn họ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, chỉ có thể nhắm mắt đợi chết.



- Sưu...



Cũng chính lúc này, đột nhiên bóng trắng chợt lóe, một con bạch hạc khổng lồ chở Hứa Linh Vân, từ trong đám người bay ra, Hứa Linh Vân đầu ngón tay khẽ nhếch, trước người đã xuất hiện một đạo bình chướng màu vàng nhạt khổng lồ, rồi sau đó đẩy về phía trước, bình chướng khuếch trương đến phương viên ba trượng, che trước ngọn lửa bừng bừng, toàn bộ lửa phun tại trên bình chướng, đều bị bình chướng đỡ lại.



- Bọn ngươi không cần bối rối, con yêu này để ta chém giết!



Hứa Linh Vân thanh âm nhàn nhạt truyền đến, rồi sau đó bạch hạc giương cánh, mang theo nàng trực tiếp hướng cự xà vọt tới.



Mấy người đệ tử hiểm nguy bị độc diễm cắn nuốt nhất thời nhất tề thở phào nhẹ nhõm, đều nói:



- Cũng may có Linh Vân sư tỷ...



Thấy quái xà lợi hại như thế cũng bị Hứa Linh Vân dễ dàng đón đỡ, lòng tin mạnh hơn.



Trong mọi người, chỉ có Phương Hành chau mày, nhìn Hứa Linh Vân cưỡi hạc cùng cự xà trực tiếp xông tới giữa không trung đánh nhau, bất đắc dĩ thở dài, nói:



- Ngươi cản được một con hỏa lân quái xà thất giai, có thể đỡ được ba con sao?









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch