Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 207: Phong thái anh hùng (2)

Chương 207: Phong thái anh hùng (2)




- Phương sư huynh...



Tần Hạnh Nhi kêu to, quang đoàn màu vàng cách trở tầm mắt của nàng, cũng tượng trưng cho sinh lộ của Phương Hành bị chặt đứt.



- Làm sao chỉ có hai người các ngươi, Phương Hành đâu?



Đi tới cốc khẩu, Hứa Linh Vân hướng Tần Hạnh Nhi cùng Lưu Hắc Hổ lớn tiếng đặt câu hỏi.



Tần Hạnh Nhi trực tiếp oa một tiếng khóc lên, Lưu Hắc Hổ cũng thanh âm nghẹn ngào, kêu lên:



- Phương tiểu sư huynh hắn... Hắn vì cứu hai người chúng ta, bị yêu thú cuốn lấy, sau đó bị đại yêu giữ trong sơn cốc...



Hứa Linh Vân sắc mặt đại biến, khẽ cắn rang trắng, nhắc tới trường kiếm, muốn hướng trong cốc phóng đi.



Nhưng mà bạch hạc dưới chân nàng dù lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám hướng một vị Trúc Cơ kỳ đại yêu khởi xướng xung phong, nhìn thấy có khí thế kinh người hướng cốc khẩu lao tới, thế nhưng trực tiếp giương cánh bỏ chạy, chính là Hứa Linh Vân nhất thời cũng không thay đổi được ý chí của nó, dù sao bình thời Hứa Linh Vân thuần phục nó, vẫn dùng ôn tình cảm hóa, cho tới bây giờ cũng không sử dụng thủ đoạn cường ngạnh.



Như vậy thuần phục ra tọa kỵ, cùng chủ nhân tình cảm tốt vô cùng, nhưng một lúc nào đó, cũng sẽ không nghe chỉ huy.



- Ngao...



Hai con thạch quái khổng lồ hướng Hứa Linh Vân cùng Tần Hạnh Nhi cùng Lưu Hắc Hổ ba người đuổi tới, lúc này Lưu Hắc Hổ đạp kiếm mà đi, đã sắp chống đỡ không nối nữa, loại phương pháp lướt khí này, vốn dĩ rất hao tổn linh khí, nhất là trên tay hắn còn nắm một cái Tần Hạnh Nhi, lại càng khó có thể chống đỡ rồi, Hứa Linh Vân nhìn lại sơn cốc, vô cùng bất đắc dĩ thở dài, đem hai người bọn họ lôi kéo lên lưng hạc.



Bạch hạc bóng dáng như tia chớp, trong chốc lát hướng ra khỏi sơn cốc, mà phía sau, hai con thạch quái khổng lồ gào thét, thân hình dung hợp lại với nhau, đem cốc khẩu phong kín rồi, mà tại trên sơn cốc, thạch nham lại càng không ngừng hướng ở giữa tụ lại, kết thành nhất thể, cả sơn cốc, bị bao vây giữa núi non, từ bên ngoài nhìn, cơ hồ một chút sơ hở cũng nhìn không ra tới.



Đây cũng là hai con thổ khôi lỗi đã hao hết địa khí, không cách nào chống đỡ nữa, chỉ bất quá trong mắt mọi người xung quanh, giống như là hai con thổ khôi lỗi thi triển pháp thuật, bao vây sơn cốc, phá hủy hi vọng cuối cùng chạy ra tìm đường sống của Phương Hành!



- Phương sư huynh...



Tần Hạnh Nhi gào thét một tiếng bi thống, nước mắt tuyệt vọng chảy đầy hai gò má.



Đi tới ngoài cốc bốn năm dặm, Thanh Vân Tông đệ tử trốn thoát đều ở đây nghỉ ngơi, thấp thỏm bất an chờ Hứa Linh Vân đám người trở lại, nhìn thấy bạch hạc của Hứa Linh Vân, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà không nghĩ tới, Tần Hạnh Nhi từ trên lưng bạch hạc đáp xuống, lập tức buông mình ngã trên mặt đất, đầy mặt nước mắt, khóc rống không dứt, thanh âm bi thảm, làm cho lòng người đau xót.



Ngô Tương Đồng cùng với đệ tử Đoán Chân cốc khác thấy thế kinh hãi, nhất tề vọt lên, kêu lên:



- Phương... Phương tiểu sư huynh hắn làm sao?



Tần Hạnh Nhi chẳng qua khóc lớn, đã nói không ra lời.



Lưu Hắc Hổ chán nản nói:



- Phương sư huynh hắn... Vì cứu chúng ta, bị giam ở trong cốc...



- Tại sao có thể như vậy?



Ngô Tương Đồng kinh hãi, vừa mới bị Phương Hành cứu mấy người kia, lại càng nhất tề bi phẫn hô vang.



Giờ khắc này, Phương Hành xả thân cứu người ở trong mắt bọn hắn, không thể nghi ngờ là hoàn toàn xứng đáng là anh hùng...



- Đã xảy ra chuyện gì?



Cũng có người sớm một chút trốn ra không biết xảy ra chuyện gì, lẫn nhau hỏi thăm.



- Hình như là tên tiểu quỷ này không biết tự lượng sức mình đi cứu người, bị giam ở trong sơn cốc...



Người nói chuyện là Thư Văn cốc đệ tử Thân Kiếm, hắn đối Phương Hành vẫn cảm thấy khó chịu, lúc này không khỏi có chút nhìn có chút hả hê.



Nhưng hắn còn chưa có nói xong, đột nhiên trước mắt ngân quang mãnh liệt, bốn năm đạo phi kiếm nhất tề hướng hắn bay tới, dọa hắn quát to một tiếng, chật vật lăn ở trên mặt đất, khó khăn lắm mới né được phi kiếm, hét lớn:



- Các ngươi điên rồi sao?



- Ngươi nơi nào đến can đảm? Vũ nhục Phương sư huynh, chính là khinh nhờn Lưu Hắc Hổ ta, ta muốn cùng ngươi tử chiến!



Lưu Hắc Hổ hai mắt trừng trừng, sát khí tuyệt không giống như giả dối.



- Không sai, Phương sư huynh xả thân đã cứu chúng ta, ngươi vẫn còn ở nơi này nói bóng gió, còn có lương tâm sao?



- Thân Kiếm, đồ tiểu nhân vô sỉ đắc ý cái gì, ta Diệp Lao Tam cùng ngươi thế bất lưỡng lập!









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch