Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 308: Tửu Nhục Tăng trả nợ (1)

Chương 308: Tửu Nhục Tăng trả nợ (1)






Theo câu than nhẹ kia, ở ngoài Thanh Vân Tông sơn môn, một hòa thượng thân hình cao lớn từ từ đi đến, hắn thoạt nhìn đi vô cùng chậm, nhưng tốc độ vô cùng mau, nhẹ nhàng một bước, chính là trăm trượng cự ly, trong chớp mắt, đã qua sơn môn, phóng qua Vân Ẩn hai ngọn núi, thẳng hướng Phi Thạch Phong đi tới, thanh âm mới vừa vang lên, tựa như còn ở ngoài sơn môn, nói hết lời rồi, người cũng đã đến.



Mà trong quá trình này, Phù Diêu Cung Tiền bà bà bàn tay chụp tới cũng dừng ở giữa không trung, theo câu nói kia vang lên, một đạo nguy cơ lành lạnh chấn nhiếp nàng, hình như là một đạo pháp chú, khiến cho một chưởng này không dám đánh xuống, thậm chí không dám có chút lực lượng phóng thích ra, bởi vì nàng hiểu được, lực lượng vừa phóng thích, chính mình sẽ lập tức thân tử đạo tiêu.



Những người khác trước động phủ cũng sợ hãi hướng hòa thượng kia nhìn sang, lại thấy người này thân cao hơn trượng, hình thể cao lớn, nhưng gầy kinh người, chỉ còn một bộ túi da đắp trên xương cốt, mi dài mắt cụp, khí tức lạnh lùng.



Ở trên người hắn, cũng không có khí thế quá mức kinh người, nhưng trong lúc nhất thời, cũng không người nào có dám can đảm nói chuyện.



- Tửu... Tửu... Tửu Nhục thần tăng?



Qua thời gian rất lâu, một người kinh ngạc kêu lên, sau đó bưng kín miệng của mình.



Người hô lên cái tên này, lại là Tiếu Kiếm Minh, hắn đã từng thấy hòa thượng này một lần.



Trên đường về núi, một vị hảo hữu chí giao của hắn là Hầu Quỷ Môn, từng lôi kéo hắn cùng đi Phong Nguyệt am nghe kinh, lúc ấy nghe, chính là vị Tửu Nhục đại sư này giảng kinh, vì đạt được tư cách tiến vào Phong Nguyệt am, hắn lúc ấy thậm chí còn dùng một trăm khối trung phẩm linh thạch.



Chẳng qua là, một vị cao tăng thần bí khó lường như vậy, tại sao lại xuất hiện tại nơi này?



Tiếu Kiếm Minh lòng tràn đầy nghi ngờ, chỉ là không dám đi hỏi.



Bình thời hắn mặc dù thỉnh thoảng sẽ nói khoác một đôi lời, nói mình nghe Tửu Nhục Tăng giảng kinh, nhưng người ta không nhận ra hắn là ai.



- Tửu Nhục đại sư, vì sao ngươi lại xuất hiện tại nơi này?



Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, lại là Huyên Tứ Nương, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, lạnh nhạt hỏi.



Đang trong quá trình hỏi chuyện, nàng từ từ bước ra một bước về phía trước, ngăn ở giữa Tửu Nhục Tăng cùng Tiền bà bà, lập tức Tiền bà bà đứng tại nguyên chỗ không dám cử động cũng thở phào nhẹ nhõm, thân hình suýt nữa ngã ngồi.



Tiếp sau đó, Phương Hành cũng từ trong huyễn tượng trời sập thoát ra, quay đầu nhìn lại, hơi ngẩn ra.



- Lừa trọc này làm sao lại tới rồi? Là hắn đã cứu ta?



Phát hiện không khí chung quanh khác thường, Phương Hành cũng nháy mắt, không nói gì, lẳng lặng quan sát.



- Tứ cô nương vì sao lại tới Nam Chiêm, bần tăng cũng vì thế mà đến!



Tửu Nhục Tăng cũng không nhìn người khác, nghe lời của Huyên Tứ Nương, mới nhẹ nhàng mở miệng, hai tay chập lại.



Huyên Tứ Nương ánh mắt khẽ chuyển thành lạnh lùng, lạnh nhạt nói:



- Nhìn có vẻ Linh Sơn Tự các ngươi cũng đã nhận ra sự kiện kia rồi!



Tửu Nhục Tăng lạnh nhạt nói:



- Huyền quan vừa động, thiên hạ tất loạn!



Huyên Tứ Nương lạnh giọng nói:



- Quả thế! Ta tới Thanh Vân Tông, ngươi cũng trùng hợp như thế xuất hiện tại nơi này, là muốn ngăn cản Phù Diêu Cung ta luyện chế Nam Chiêm Phương Thốn đồ sao? Linh Sơn Tự, xác định muốn khai chiến với Phù Diêu Cung ư?



Tửu Nhục Tăng cười khổ một tiếng, nói:



- Tứ cô nương hiểu lầm rồi, Phù Diêu Cung muốn luyện Nam Chiêm Phương Thốn đồ, cứ tự nhiên mà luyện, Linh Sơn Tự muốn luyện Phương Thốn đồ, tự nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng, chẳng qua là, ngươi thông qua tông môn thế lực các nơi để sưu tập núi sông địa đồ, bần tăng thông qua đôi chân đi khắp núi sông đại xuyên, mục đích mặc dù giống nhau, phương pháp bất đồng, cũng coi như nước giếng không phạm nước sông!



Huyên Tứ Nương thấy hắn nói thành khẩn, nhất thời hơi ngẩn ra:



- Vậy ngươi làm vậy là vì sao?



Tửu Nhục Tăng thở dài, bỗng nhiên chỉ, nói:



- Vì hắn!



Ánh mắt tập trung vào, chính là Phương Hành đứng ở trước cửa đá của Bạch Thiên Trượng đang móc mũi, nhìn thấy Tửu Nhục Tăng chỉ mình, vội vàng đứng ngay ngắn lại.



Huyên Tứ Nương men theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, nhất thời lấy làm kinh hãi:



- Ngươi vì tiểu quỷ này mà tới ư?

Thanh Vân Tông trên dưới thấy vậy, cũng là riêng của mình giật mình, Tửu Nhục Tăng nổi tiếng thiên hạ, chính là cao thủ các bộ châu đều biết, như Tông chủ Trần Huyền Hoa, sợ cũng không có tư cách cùng hắn tương giao, nhân vật như thế, làm sao lại nhận biết tiểu quỷ Linh Động kỳ này?



Tửu Nhục Tăng nhìn Phương Hành một cái, thở dài nói:



- Không sai, bần tăng chính là vì hắn mà tới!



Huyên Tứ Nương càng thêm có chút nghi ngờ, nói:



- Ngươi thân phận như vậy, tìm tiểu hài tử này, chính là muốn làm gì?



Tửu Nhục Tăng cười khổ nói:



- Trả nợ!



- Đại sư thân phận cỡ nào, làm sao lại thiếu nợ đứa bé như vậy?



Huyên Tứ Nương cười lạnh, mặt mày trở nên lãnh đạm, chính là nổi lên lòng đề phòng.



Tửu Nhục Tăng thở dài, nói:



- Ta đúng là thiếu nợ hắn, ba ngày trước bần tăng đi ngang qua Thái Hành sơn, bụng đang đói, may được tiểu hữu này mời ta ăn thịt uống rượu, hắn lúc ấy nói, mời bần tăng rượu thịt, bần tăng nên đáp lễ lại, bần tăng cảm thấy lời ấy có lý, chỉ tiếc lúc ấy người không có một đồng, lại không thể giảng kinh gán nợ, đành phải chạy trốn...



Hắn đàng hoàng đem chuyện lúc đó nói ra, Huyên Tứ Nương đám người nghe được cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



Không ít người cũng nhìn hướng Phương Hành như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nơi này thậm chí còn có ánh mắt của Tiếu Kiếm Minh, hắn biết, nghe Tửu Nhục Tăng giảng kinh là hiếm thấy cỡ nào, ban đầu chính mình hao tốn một trăm khối trung phẩm linh thạch, mới từ trong am cầu được một cái danh ngạch, có thể nghe Tửu Nhục Tăng nói một đoạn ngắn, mà tiểu quỷ này, có cơ hội tốt như thế, thế nhưng không chịu nghe...



Phương Hành đã nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình, hung hăng trợn mắt nhìn lại.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch