Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 315: Thiên phú thần thông (2)

Chương 315: Thiên phú thần thông (2)




- Đương...



Đao kiếm chạm vào nhau, tiếng tê minh không dứt, âm trầm khuếch tán ra ngoài.



Tiếu Kiếm Minh biến sắc, thiết kiếm thoáng một cái, chuyển tới ba vòng, mới hóa giải sức lực từ trên đao Phương Hành truyền đến.



Mà Phương Hành trong nháy mắt lùi lại ba bốn bước, mới đứng vững, vẻ mặt có chút ngưng trọng.



- Tiểu quỷ, quả thật đã coi thường ngươi, rõ ràng chỉ có Linh Động tầng bảy, một chiêu đã mạnh như thế...



Tiếu Kiếm Minh lạnh giọng nói, lực lượng một đao kia của Phương Hành đã để cho hắn có chút khiếp sợ.



Phương Hành cười hắc hắc, nói:



- Nếu không phải như thế, sao lại dám cho so chiêu?



Tiếu Kiếm Minh trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai:



- Ta tu Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết gần mười năm, ngươi thật sự cho là ta chỉ có chút tài nghệ như vậy sao?



Trong tiếng cười lạnh, thiết kiếm bá một tiếng lần nữa đâm ra.



- Thanh vân nhất kiếm phá hiểu quang...



Kiếm khí như cầu vồng, tựa như mặt trời mới mọc, tỏa ra vô tận tia sáng.



Trong chốc lát, trong tay Tiếu Kiếm Minh như xuất hiện một vầng mặt trời, chính từ trong bóng tối sơ hiện, tỏa ra vô tận tia sáng.



Giờ khắc này, thiết kiếm trong lòng bàn tay hóa ảnh hàng vạn hàng nghìn, hư thật khó phân, phô thiên cái địa hướng Phương Hành đâm xuống.



Bên trong những bóng kiếm này, tự nhiên chỉ có một đạo là chân thật.



Chẳng qua là, cho dù là hư quang, cũng có kiếm khí tương đối uy lực, có khả năng đả thương địch thủ, phô thiên cái địa, khó phân biệt hư thật, nếu chỉ lo tìm kiếm một đạo kiếm quang chân thật, sẽ bị kiếm khí vây quanh, giống nhau sẽ bị thương nặng, còn nếu chỉ lo ngăn cản kiếm khí, lại bị một đạo chân thật kiếm quang đánh tới trước người, tất nhiên sẽ thật thật tại tại ăn một kiếm, tánh mạng khó bảo toàn.



- Tiểu quỷ, ta xem ngươi ngăn cản một kiếm này như thế nào...



Tiếu Kiếm Minh trên mặt lộ ra cười lạnh, thúc dục thiết ưng dưới chân, hướng Phương Hành bức tới.



Thanh Vân Cửu Kiếm mỗi một kiếm đều có uy lực khác nhau, tuyệt không phải bình thường.



Mà tại hắn tu luyện Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết rất công phu, cũng không cho là Phương Hành có thể ngăn cản được một kiếm này.





Tu vi cũng không thể đại biểu cho hết thảy, tựa như hai người bình thường, người từng luyện võ công nhất định sẽ so với người bình thường mạnh hơn vậy.



Người từng tu luyện huyền quyết chiến đấu cùng người không tu luyện huyền quyết chiến đấu, thực lực giống như trước có khác biệt trời vực.



Mà Phương Hành thấy một kiếm này, mặt liền biến sắc.



Trong đầu trong nháy mắt tính toán vô số ý tưởng, cuối cùng quyết tâm, không chỉ không lùi, ngược lại hướng kiếm quang đánh tới.



Hắn vung tay vũ động đại đao, hoàn toàn không có kết cấu, mắt thấy căn bản không cách nào ngăn cản được một kiếm này.



Song ngay khi hắn sắp nhào vào kiếm quang, hắn đột nhiên kêu to:



- Bạo Viêm Tử Lôi Phù...



Tiếu Kiếm Minh nhất thời kinh hãi, trong chốc lát thu kiếm trở lui, thiết ưng trong nháy mắt lùi lại ba bốn trượng, kiếm thu về trước ngực phòng ngự.



Hắn không phải là người không có đầu óc, lúc trước cũng đã tính ra các phương pháp Phương Hành có thể dùng để đối phó mình, hơn nữa từng thấy Phương Hành dùng các loại phù triện cùng pháp khí đem Hoa Oán Nghiệp đập thành trọng thương, biết trên người tiểu quỷ này có không ít những thứ tinh quái gì đó, mà trong những thứ này, không thể nghi ngờ là Phù Diêu Cung ban cho hắn Bạo Viêm Tử Lôi Phù có uy lực lớn nhất, chính hắn cũng không dám đón đỡ.



Hắn cũng không muốn cùng Phương Hành đồng quy vu tận, vô luận như thế nào, cũng phải bảo vệ tính mạng rồi hãy nói.



Chẳng qua là vừa lui ra, không ngờ phát hiện trong tay Phương Hành rỗng tuếch, nào có Bạo Viêm Tử Lôi Phù, dọa lùi được chính mình, hắn cũng lập tức lui về chỗ, căn bản không có nửa phần ý tứ xông lên, ngược lại ôm bụng ha ha phá lên cười, chỉ vào Tiếu Kiếm Minh nói:



- Ha ha, tiểu gia lừa gạt ngươi thôi, xem ngươi bị dọa y như con thỏ, thật là mất mặt...



Tiếu Kiếm Minh nhất thời tức giận sôi lên, quát to:



- Tiểu quỷ ngươi muốn chết ư!



Kiếm quang tái khởi, như hàn quang hướng Phương Hành đánh tới.



Hắn thật sự nổi giận, kiếm thế dường như so với bình thời mạnh hơn mấy phần.



- Thật sự nghĩ tiểu gia sợ ngươi ư!



Phương Hành cũng thu liễm nụ cười, sát khí tràn đầy trên mặt, tựa như muốn phải liều mạng.



Mắt thấy Tiếu Kiếm Minh đã vọt tới phụ cận, tay hắn bỗng nhiên giấu hướng sau lưng, lại là quát to một tiếng:



- Bạo Viêm Tử Lôi Phù...



Tiếu Kiếm Minh trong bụng cả kinh, thầm nghĩ:



- Lần này là thật!



Chân dẫm ở trên lưng thiết ưng vội vàng khẽ dùng lực, thiết ưng lập tức xoay người bay ra, vừa trốn đi ba bốn trượng.



- Ha ha, đúng là thằng ngốc, tiểu gia vẫn lừa gạt ngươi thôi, xem ngươi sợ đến phát điên kia...



Phương Hành cười ha ha, đưa tay rỗng tuếch hướng Tiếu Kiếm Minh lúc ẩn lúc hiện.



- Tiểu vương bát đản, ta làm thịt ngươi!



Tiếu Kiếm Minh tức ánh mắt đều đỏ, hung hăng quát lớn, "Sưu" một kiếm hướng Phương Hành đâm tới.



Một kiếm này, hắn đã vận dụng toàn lực, trực tiếp đem thúc thúc nói với mình vứt ra sau gáy.



Con mẹ nó lưu hắn một mạng cái gì, đi gặp quỷ đi!



Làm cho tiểu quỷ này chết trọng yếu hơn bất cứ điều gì!



Không thể không nói làm cho đối thủ tức giận, cũng là một loại thiên phú thần thông của Phương Hành!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch